lời thú tội lúc nửa đêm

Chương 6: Triển lãm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba tuần sau khi Kha Duy rời đi, thành phố dường như đổi nhịp. Những buổi sáng cà phê của Minh Hạ không còn tiếng tin nhắn báo thức, không còn những bức ảnh gửi đến bất ngờ. Mọi thứ trở lại bình thường – chỉ khác là “bình thường” bây giờ trống rỗng đến lạ.

Trong hộp thư của cô, anh vẫn gửi đều đặn, mỗi tuần một tấm ảnh, không lời. Chỉ ảnh. Không chú thích, không tiêu đề. Những khung hình là nơi anh từng đặt cô vào ánh sáng, giờ trở thành khoảng im lặng nối giữa hai thành phố.

Một buổi chiều, Lan Phương – người bạn cũ – gửi tin nhắn:

“Cậu xem đi. Triển lãm của anh ta đang được nhắc khắp nơi. Có vẻ rất nổi tiếng.”

Kèm theo là đường link một bài báo. Tiêu đề:

“LỜI THÚ TỘI LÚC NỬA ĐÊM – Triển lãm ảnh táo bạo nhất của nhiếp ảnh gia Kha Duy.”

Tay cô khựng lại. Tim đập nhanh. Cô mở bài viết, đọc từng dòng.

“Bộ ảnh gồm 32 khung hình, chụp một người phụ nữ duy nhất – không tên, không mặt đầy đủ, chỉ là những mảng ánh sáng, cử chỉ, hơi thở. Tác giả mô tả đây là hành trình tìm kiếm ánh sáng của sự thật trong con người.”

Phía cuối bài là một bức ảnh quen thuộc – cô đứng bên bờ sông, tóc vờn trong gió, ánh sáng rọi ngang qua gương mặt. Dưới ảnh là dòng chữ nhỏ:

‘Minh H. – nguồn sáng của tôi.’

Cô buông điện thoại xuống, cảm giác vừa bị kéo ngược về một nơi cũ vừa lạ lẫm. “Nguồn sáng của tôi.” Câu đó vừa là một lời tôn vinh, vừa là một lời trói.

Buổi tối, cô không thể làm việc. Cô tìm kiếm thêm ảnh từ triển lãm, thấy hàng trăm người đăng, bình luận, khen, bàn tán. Một vài người gọi đó là “sự táo bạo của nghệ thuật hiện đại”, số khác nói là “sự trần trụi của cảm xúc”. Nhưng với cô, mỗi tấm hình là một phần thân thể mình bị tách ra, trưng bày cho thế giới nhìn thấy mà không cần biết tên.

Tin nhắn từ anh đến lúc gần nửa đêm.

“Cô đã xem chưa?”

Cô nhìn dòng chữ rất lâu. Rồi trả lời:

“Rồi. Anh không định hỏi tôi trước sao?”

Phải một lúc sau anh mới phản hồi.

“Nếu tôi hỏi, cô sẽ không cho. Còn nếu tôi im, ít ra cô vẫn sẽ được nhìn thấy chính mình theo cách người khác thấy.”

“Anh có nghĩ tôi muốn được nhìn như thế không?”

“Có. Vì tôi tin cô đủ mạnh để chịu được điều đó.”

Cô gác điện thoại xuống, đôi tay siết chặt. Không biết là tức, hay là đau. Bên ngoài, gió thổi qua khung cửa, mang theo mùi đêm ẩm và mùi mưa sắp tới.

Ba ngày sau, cô nhận được lời mời tham dự buổi khai mạc triển lãm ở Hà Nội.

Một tấm vé, kèm dòng chữ viết tay của anh:

“Nếu cô không đến, tôi sẽ nghĩ mình đã sai khi gọi cô là ánh sáng.”

Cô nhìn dòng chữ thật lâu. Rồi đặt vé tàu ngay trong đêm.

Hà Nội đón cô bằng tiết trời lạnh và mùi hoa sữa. Triển lãm tổ chức trong một không gian cũ ở phố Tràng Thi – tường trắng, đèn vàng, tiếng nhạc instrumental nhẹ nhàng. Khi cô bước vào, căn phòng đông người, tiếng nói chuyện rì rầm vang lên khắp nơi.

Và ở chính giữa gian phòng, là bức ảnh lớn nhất – bức cô quay đầu nhìn vào ánh sáng, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, như đang chạm vào điều gì không dám gọi tên.

Phía dưới là dòng chữ duy nhất:

“Lời thú tội không cần nói ra.”

Cô đứng đó rất lâu. Không biết nên cảm thấy tự hào hay trần trụi. Xung quanh, người ta khen, người ta bàn, người ta hỏi anh về “ý nghĩa” của bộ ảnh. Còn cô – chính nhân vật của những tấm hình – lại cảm thấy mình như đang đứng ngoài chính cuộc đời mình.

Kha Duy xuất hiện từ phía cuối phòng, mặc vest đen, không đeo máy ảnh. Khi ánh mắt họ gặp nhau, thế giới như ngừng lại. Anh đi về phía cô, chậm, nhưng không do dự.

“Cô đến rồi,” anh nói, giọng trầm, khàn vì mệt.

“Anh làm tôi thành một phần trong triển lãm này mà không hỏi.”

“Tôi không cần hỏi để sáng tạo.”

“Nhưng anh nên hỏi để tôn trọng.”

Anh im lặng. Ánh mắt hai người chạm nhau – không còn ấm như những lần trước, mà đầy căng thẳng.

“Anh có biết người ta đang nhìn tôi như thế nào không?” cô nói, giọng run.

“Như một điều đẹp.”

“Như một món đồ, Kha Duy! Một phần tôi bị treo trên tường, còn anh gọi đó là nghệ thuật?”

Anh lặng im, rồi nói khẽ:

“Có lẽ tôi đã sai. Tôi muốn thế giới nhìn thấy điều tôi thấy, mà quên mất rằng ánh sáng đó không thuộc về tôi.”

Cô quay đi. Giữa tiếng người, tiếng cười, và tiếng máy ảnh chụp, cô cảm thấy mình bị lạc.

Khi ra đến hành lang, anh đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô.

“Minh Hạ.”

“Buông ra.”

“Chỉ nghe tôi nói một câu.”

Cô dừng lại, không quay lại. Anh nói, giọng khàn đi:

“Tôi chưa bao giờ muốn biến cô thành tác phẩm. Nhưng cô đã trở thành phần duy nhất trong tôi mà tôi không thể không lưu giữ. Tôi không biết cách nào khác để giữ cô ngoài cách biến cảm xúc thành ảnh.”

Cô quay lại, nhìn anh.

“Anh không hiểu đâu. Tôi không sợ bị nhìn, tôi chỉ sợ bị hiểu sai. Và có lẽ, chính anh mới là người hiểu sai tôi nhất.”

Một khoảng lặng dài trôi qua. Anh không đáp. Chỉ có ánh đèn phản chiếu lên đôi mắt mệt mỏi.

“Anh định tiếp tục triển lãm này chứ?” cô hỏi.

“Có. Nhưng đây là lần cuối. Sau đó tôi sẽ dừng.”

“Vì tôi?”

“Vì tôi không muốn chụp thêm ai khác nữa.”

Câu trả lời khiến cô sững lại. Cô muốn giận, nhưng lại thấy lòng mình dịu xuống. Có lẽ vì trong câu nói ấy, có thứ gì đó thật quá.

Buổi tối, sau khi khách đã ra về, anh tìm cô ở tầng trên – một căn phòng nhỏ nhìn ra phố.

Anh nói khẽ:

“Cô biết không, khi tôi đặt tên triển lãm này là Lời Thú Tội Lúc Nửa Đêm, tôi không nghĩ nó sẽ thành thật đến thế.”

“Anh thú tội điều gì?”

“Rằng tôi đã yêu người mình chụp.”

Cô nhìn anh, im lặng rất lâu. Rồi hỏi:

“Và anh nghĩ nói điều đó bây giờ có ý nghĩa gì?”

“Không biết. Có thể là muộn. Nhưng ít ra, nó thật.”

Cô bước lại gần, dừng cách anh một bước.

“Anh đã khiến tôi vừa muốn được nhìn thấy, vừa muốn biến mất. Đó có phải tình yêu không?”

“Không. Đó là bản năng của hai kẻ cô đơn.”

Cô mỉm cười buồn. “Và anh vẫn sẽ tiếp tục cô đơn?”

“Có lẽ. Nhưng ít ra, lần này, tôi biết mình đã từng nhìn thấy ánh sáng.”

Họ đứng đó, giữa căn phòng trống, chỉ có ánh đèn mờ rọi lên tường – nơi bóng hai người chạm vào nhau nhưng không hòa lại.

Sáng hôm sau, khi cô rời Hà Nội, một tin nhắn đến:

“Cảm ơn vì đã đến. Dù cô không nói, tôi vẫn nghe được.”

Cô nhìn màn hình, mỉm cười. Không phải nụ cười hạnh phúc, mà là nụ cười của người vừa buông một điều mình từng giữ chặt.

Bên ngoài, ánh sáng sớm tràn vào toa tàu. Cô nhắm mắt, tự nhủ:

“Có lẽ, yêu đôi khi không phải là ở lại. Mà là để người kia được tiếp tục nhìn thấy ánh sáng – kể cả khi mình không còn trong đó.”

Và thế, khi đoàn tàu lăn bánh rời khỏi ga, cả hai đều biết:

Câu chuyện của họ chưa kết thúc, chỉ tạm được giữ lại trong ánh sáng – nơi tình yêu, nghệ thuật và nỗi cô đơn giao nhau, rồi tan biến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×