Con tàu đêm đưa Minh Hạ trở lại thành phố trong một buổi sớm nhiều sương. Không khí ẩm, hơi lạnh thấm vào da, khiến cô thấy mình vừa thoát khỏi một giấc mơ dài và mờ. Cô không biết mình vừa rời đi khỏi điều gì – một triển lãm, một người, hay một phần trong chính bản thân.
Taxi chạy qua những con phố quen, những cửa tiệm nhỏ vẫn còn đóng. Thành phố này chẳng thay đổi gì, chỉ là trong mắt cô, mọi thứ dường như không còn giống trước. Những ngôi nhà cũ, những tấm biển, cả bầu trời xám nhạt – tất cả đều như thể đang nhìn lại cô, lặng lẽ và biết rõ hơn chính cô về điều đã xảy ra.
Khi về đến căn hộ, trên bàn có một phong bì nhỏ đặt ngay ngắn, không người gửi. Chữ viết trên đó là nét nghiêng đặc trưng mà cô chỉ cần liếc qua đã biết: Kha Duy.
Cô cầm lên, ngón tay run nhẹ. Không niêm phong, chỉ gập lại. Bên trong là bốn trang giấy, viết bằng mực đen.
Cô hít sâu, rồi bắt đầu đọc.
Minh Hạ,
Tôi không biết khi cô đọc được lá thư này, triển lãm còn đang mở hay đã khép lại. Nhưng tôi biết chắc, tôi sẽ không đứng ở đó nữa. Tôi đã chọn đi, vì không muốn thấy người ta nhìn cô mà tưởng rằng họ hiểu.
Tôi từng nghĩ ánh sáng là điều duy nhất tôi tin. Nhưng sau khi gặp cô, tôi hiểu ra rằng ánh sáng cũng có thể dối trá – nó làm mọi thứ đẹp hơn, nhưng cũng làm người ta quên mất sự thật.
Sự thật là, tôi đã yêu cô – không phải bằng con mắt của một nhiếp ảnh gia, mà bằng nỗi sợ của một người đã quá quen với cô đơn.
Tôi chụp cô không để có ảnh, mà để giữ lại một điều mà tôi biết mình sẽ không thể giữ: cô.
Cô từng hỏi tôi, vì sao cứ phải chụp mãi. Câu trả lời thật sự là: vì tôi sợ nếu không bấm máy, mọi thứ sẽ biến mất như nó chưa từng tồn tại.
Tôi chưa bao giờ có can đảm nói thẳng, vì tôi biết – giữa chúng ta, chỉ cần một lời thừa, mọi thứ sẽ sụp. Nên tôi chọn im lặng. Tôi chọn để máy ảnh nói thay. Nhưng có những thứ ống kính không giữ được – như giọng nói, như hơi thở, như cách cô nhìn tôi mà không nói gì.
Nếu có ai hỏi tôi, “Lời thú tội lúc nửa đêm” là gì, thì tôi sẽ nói: đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình yêu cô, và đồng thời hiểu rằng mình không thể ở cạnh cô.
Tôi đã không chỉ chụp cô. Tôi đã sống qua cô.
Nếu một ngày nào đó, cô không còn nhớ, cũng không sao. Chỉ cần khi nhìn thấy ánh sáng chiếu qua cửa sổ, cô vẫn còn cảm giác muốn nở nụ cười, thì có nghĩa là tôi vẫn còn ở đâu đó trong ký ức của cô.
Cảm ơn vì đã để tôi nhìn thấy bản thân qua cô.
– Kha Duy
Cô đọc đến dòng cuối, ngực như nghẹn lại. Không có nước mắt, chỉ có một khoảng trống lặng đến rát.
Cô gấp lá thư lại, đặt xuống bàn. Trong căn phòng nhỏ, chỉ có tiếng đồng hồ kêu từng nhịp chậm, và ánh sáng buổi sáng len qua rèm cửa như đang mỉm cười trấn an.
Cô ngồi im rất lâu. Cảm giác như mình vừa nghe ai đó nói lời tạm biệt, mà lại thấy bình yên lạ. Không phải vì cô không còn yêu, mà vì tình yêu ấy cuối cùng đã được gọi tên – dù là trong một lá thư chưa gửi.
Chiều hôm đó, cô mang máy ảnh cũ ra ban công. Chiếc máy nhỏ, phủ bụi, từ lâu cô chẳng đụng đến. Cô bật nó lên, nhìn qua ống kính. Trước mắt là bầu trời mờ đục, vài vệt mây lửng lơ. Cô bấm thử. Tiếng màn trập vang khẽ, như một lời chào cũ.
Lần đầu tiên, cô hiểu vì sao anh vẫn chụp, dù không còn muốn. Vì chỉ khi bấm máy, người ta mới dám thừa nhận rằng khoảnh khắc đó đã từng tồn tại thật.
Cô mở album ảnh cũ, lướt qua từng tấm. Trong đó, có những gương mặt cô từng chụp vội, những khung cảnh thành phố, và một vài tấm – chính là anh – chụp lén, khi anh không để ý. Anh đang chỉnh máy, ánh sáng chiếu qua vai, gương mặt tập trung và bình thản.
Cô khẽ mỉm cười.
“Anh chụp tôi để giữ lại ánh sáng,” cô thì thầm, “còn tôi chụp anh để nhớ người đã khiến tôi tin vào nó.”
Đêm xuống, cô ngồi bên bàn làm việc. Trên màn hình, file tài liệu mới được mở: “Lời Thú Tội Lúc Nửa Đêm – Bản viết.”
Cô bắt đầu gõ. Không phải tiểu thuyết, không phải nhật ký – mà là câu chuyện của hai con người đi tìm ánh sáng.
Mỗi dòng chữ cô viết ra, như một khung hình khác.
“Anh từng nói, trong nghệ thuật, sự thật bắt đầu từ khi người ta thôi trốn. Có lẽ trong tình yêu cũng vậy. Chúng ta không thua vì không có nhau, mà vì không dám đứng dưới cùng một thứ ánh sáng.”
Bên ngoài, trời đổ mưa. Giọt mưa đập vào cửa kính như những nốt nhạc ngắn. Cô ngẩng lên, nhìn qua lớp kính loang, thấy chính mình phản chiếu – nửa sáng, nửa tối.
Và trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy như có ai thì thầm từ đâu đó rất xa:
“Đừng để ánh sáng tắt.”
Cô khẽ cười. Không còn buồn nữa. Vì cô biết, dù ở đâu, anh vẫn đang chụp một khung hình nào đó, nơi có ánh sáng rơi xuống giống hệt buổi chiều họ từng đứng cạnh nhau.
Minh Hạ khép máy tính lại.
Đêm ấy, cô viết xong phần đầu tiên của câu chuyện mang tên Lời Thú Tội Lúc Nửa Đêm.
Không dành cho ai, không gửi đi đâu.
Chỉ là một cách để giữ lại điều mà cả hai từng tin – rằng ánh sáng, một khi đã chạm vào tim, sẽ không bao giờ tắt hẳn.