lửa âm ỉ nơi góc nhà

Chương 3: ĐÊM MẤT NGỦ VÌ TIẾNG ĐỘNG LẠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ sự cố phòng tắm, bầu không khí trong căn hộ 3502 trở nên đặc quánh, nặng nề đến mức có thể cắt ra được. Linh và Hùng cố gắng tránh mặt nhau một cách tối đa, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc "một mét" và lịch trình sử dụng không gian chung. Tuy nhiên, sự căng thẳng ngầm về thể xác mà Hùng tạo ra đêm qua vẫn lơ lửng, khiến mọi hành động của Linh đều trở nên cảnh giác.

Linh lao đầu vào công việc để xua tan hình ảnh và mùi hương của Hùng. Cô đang trong giai đoạn nước rút để hoàn thành bản thiết kế nội thất cho một khách sạn boutique lớn. Công việc đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối và những đêm thức trắng.

Khoảng 1 giờ sáng. Mọi thứ trong penthouse đều chìm trong im lặng, ngoại trừ căn phòng của Linh. Cô ngồi giữa đống bản vẽ kỹ thuật, bản phác thảo và cốc cà phê đã nguội lạnh. Cô bực bội đấm vào bàn.

"Không được!" Linh rên rỉ. "Góc nhìn này không đúng. Khách hàng muốn sự ấm cúng, nhưng bản vẽ của mình lại quá lạnh lẽo!"

Cô gục đầu xuống bàn, cảm thấy bế tắc hoàn toàn. Cô đã thức hơn 20 tiếng đồng hồ. Sự mệt mỏi và áp lực công việc khiến cô gần như bật khóc.

Bất chợt, một tiếng "rắc" nhẹ vang lên từ phía cánh cửa. Linh ngẩng đầu. Cô đã khóa cửa, nhưng rõ ràng đã có tiếng động.

"Ai đấy?" Cô hỏi, giọng khàn đặc.

Không có tiếng trả lời. Linh cho rằng đó chỉ là tiếng động từ đường ống nước. Cô đứng dậy, tiến đến máy pha cà phê mini trong phòng để tự thưởng cho mình một ly nữa.

Trong lúc đang loay hoay với máy pha cà phê, cô vô tình làm đổ cả gói đường ra sàn.

"Ôi, tuyệt vời!" Cô tự rủa, gục mặt vào lòng bàn tay. Cô cảm thấy bất lực, vừa muốn khóc vừa muốn gào thét.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng của cô mở ra.

Hùng đứng ở ngưỡng cửa. Anh ta mặc chiếc quần pajama kẻ sọc, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi. Cơ thể của anh ta như một tác phẩm điêu khắc, mạnh mẽ dưới ánh sáng yếu ớt của hành lang.

"Cô Linh," Hùng nói, giọng anh ta trầm và đầy vẻ khó chịu. "Cô có thể giữ yên lặng được không? Tôi không thể tập trung vào bản vẽ dự án của tôi với tiếng cô than vãn và tiếng 'ầm' của cô."

Linh hoàn toàn bị bất ngờ. "Anh... anh vào đây bằng cách nào? Tôi đã khóa cửa!"

Hùng giơ lên chiếc chìa khóa điện tử dự phòng. "Chủ sở hữu hợp pháp. Tôi có quyền kiểm soát mọi cửa ra vào. Tôi không muốn bị làm phiền trong giờ nghỉ ngơi."

Anh ta bước vào phòng, dừng lại ngay trước đống hỗn độn của bản vẽ. Anh ta nhìn đống giấy tờ, rồi nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi, mắt thâm quầng của Linh, cuối cùng là đống đường trắng tinh vương vãi trên sàn.

Anh ta im lặng một lúc. Sự lạnh lùng thường thấy trong mắt anh ta dường như đã bị thay thế bởi một chút ngạc nhiên và... cảm thông?

"Cô trông như một kẻ vô gia cư vừa trốn thoát khỏi cơn bão giấy," Hùng nhận xét, nhưng giọng điệu đã dịu đi đáng kể, không còn sự gay gắt ban nãy.

Linh cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Đây là bộ mặt yếu đuối nhất, tồi tệ nhất của cô.

"Đừng quan tâm," Linh đáp, quay mặt đi. "Anh có thể trở về phòng của mình. Tôi sẽ cố gắng yên tĩnh hơn."

Hùng không nhúc nhích. Anh ta bước qua đống bản vẽ và dừng lại ngay cạnh bàn làm việc của cô. Anh ta nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, nơi có bản vẽ 3D đang dang dở.

"Khách sạn của Khách sạn Gia Long phải không?" Hùng hỏi. "Tôi biết dự án này. Họ muốn sự kết hợp giữa kiến trúc hiện đại và nét cổ điển của Sài Gòn xưa. Cô đang làm sai hướng rồi, cô Linh."

Linh ngạc nhiên ngẩng đầu. "Anh biết à? Nhưng... nhưng tôi đã thử mọi cách. Tôi không biết làm thế nào để tạo ra sự ấm cúng đó."

Hùng đưa tay, chạm vào con chuột máy tính. Bàn tay anh ta, to lớn và mạnh mẽ, nằm cạnh bàn tay nhỏ nhắn của cô. Linh cảm thấy một luồng điện quen thuộc chạy qua.

"Cô đang sử dụng tông màu quá lạnh. Ánh sáng nhân tạo quá gắt. Cô không cần phải thay đổi toàn bộ bố cục. Chỉ cần thay đổi chất liệu và ánh sáng."

Hùng rê chuột, nhanh chóng thay đổi màu sắc của tường từ trắng xám sang màu be ấm áp, và thay đổi đèn trần bằng các loại đèn treo cổ điển, có ánh sáng vàng.

Chỉ trong một cái chớp mắt, không gian trên màn hình bỗng trở nên ấm cúng, sang trọng và đầy cảm xúc.

Linh nhìn chằm chằm, hoàn toàn bị thuyết phục. "Wow... Anh... anh là một thiên tài."

Hùng rút tay lại, ánh mắt anh ta trở lại vẻ lạnh lùng. "Tôi là kiến trúc sư, cô Linh. Đó là công việc của tôi. Còn bây giờ, cô nên đi ngủ."

Anh ta nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, rồi ánh mắt anh ta lại lướt xuống cơ thể cô, nơi cô đang mặc một chiếc áo phông cũ và quần short cotton.

"Và trước khi ngủ, hãy dọn dẹp đống lộn xộn này. Đặc biệt là thứ hỗn độn trên sàn."

Linh gật đầu, cô quá mệt mỏi để cãi nhau. "Tôi sẽ dọn ngay. Cảm ơn anh, Hùng."

Khi cô gọi tên anh ta, có một sự mềm mỏng, dịu dàng khác hẳn sự thù địch trước đó.

Hùng không đáp lại. Anh ta quay người đi. Nhưng ngay khi đến ngưỡng cửa, anh ta dừng lại.

"Cô Linh," anh ta gọi, không quay đầu lại.

"Vâng?"

"Đừng quên, cô vẫn nợ tôi một quy tắc bị phá vỡ. Việc tôi vào phòng cô mà không xin phép."

Anh ta đóng cửa lại, tiếng "cạch" nhẹ nhàng hơn lúc mở ra rất nhiều.

Linh ngồi sụp xuống, dựa vào chiếc ghế làm việc. Cô không còn cảm thấy mệt mỏi nữa. Trong lòng cô dấy lên một cảm xúc phức tạp. Anh ta khó tính, lạnh lùng, nhưng lại vô cùng tài năng và, một cách miễn cưỡng, anh ta đã giúp đỡ cô.

Và anh ta vừa nhắc đến "món nợ" phá vỡ quy tắc.

Linh tự véo mình. Sự gần gũi bất ngờ này đã khiến cô cảm thấy... kích thích. Cô biết, Hùng không giúp cô vô điều kiện.

Cô dọn dẹp phòng, rồi đi thẳng vào giường. Nhưng giấc ngủ lại không đến.

Khoảng 4 giờ sáng, Linh nghe thấy tiếng động nhẹ từ phòng Hùng. Tiếng mở cửa, và tiếng chân trần bước nhẹ trên sàn gỗ.

Cô tò mò, nhẹ nhàng mở cửa phòng mình. Hùng đang đứng ở ban công, nửa thân trên trần trụi, đang hít thở không khí buổi sáng. Anh ta đứng nghiêng, cơ thể anh ta được ánh trăng và đèn đường chiếu sáng, tạo nên những đường nét tuyệt mỹ. Anh ta đang cầm một ly nước và nhìn về phía thành phố còn đang say ngủ.

Đây là một khoảnh khắc rất riêng tư của Hùng, một khoảnh khắc anh ta hoàn toàn buông bỏ sự lạnh lùng và cảnh giác. Linh có thể thấy rõ sự cô đơn và tĩnh lặng toát ra từ anh ta.

Linh không muốn phá vỡ khoảnh khắc đó. Cô chỉ đứng nhìn.

Đúng lúc đó, Hùng quay đầu lại. Anh ta đã phát hiện ra cô.

Ánh mắt họ chạm nhau xuyên qua bóng tối của căn phòng khách. Không còn sự giận dữ, không còn sự thách thức. Chỉ có sự mệt mỏi, sự cô đơn và sự hiểu biết vô hình.

Hùng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn cô. Linh, trong chiếc áo phông mỏng, cảm thấy ánh mắt anh ta như chạm vào da thịt mình. Cô cảm thấy xấu hổ vì đứng nhìn trộm anh ta, nhưng không thể rời mắt.

Sau vài giây căng thẳng kéo dài như cả một thế kỷ, Hùng nâng ly nước lên, như một lời chào.

"Cô Linh. Lại là cô. Cô không thể ngủ sao?" Anh ta nói, giọng anh ta trầm ấm trong không khí đêm.

Linh không trả lời, chỉ gật đầu. Cô bước nhẹ ra khỏi cửa phòng.

Hùng đặt ly nước xuống bàn, bước vào trong. Anh ta tiến thẳng đến chỗ cô, nhưng lần này không hề có sự đe dọa. Anh ta đưa tay lên, chạm nhẹ vào mí mắt thâm quầng của cô.

"Ngủ không đủ giấc. Cô cần một chút gì đó để thư giãn."

"Tôi... tôi ổn," Linh cố gắng tránh né cái chạm của anh ta.

"Không ổn đâu," Hùng thì thầm, cúi người xuống. Khoảng cách giữa họ đã tan biến. "Này, cô Linh. Tôi sẽ không làm gì đâu. Chỉ là..."

Anh ta đột ngột kéo cô vào một cái ôm nhẹ. Một cái ôm hoàn toàn không mang tính dục vọng, chỉ là sự an ủi của hai người cô đơn trong đêm.

Linh bất ngờ, nhưng cô không chống cự. Cô cảm thấy sự ấm áp và an toàn từ vòng tay rộng lớn của anh.

"Chỉ cần ngủ đi. Cô cần sức," Hùng thì thầm vào tai cô.

Nhưng sự gần gũi này lại vô tình kích hoạt sự căng thẳng giới tính bị dồn nén. Hùng đột ngột siết chặt cô hơn, mùi hương của cô, sự mềm mại của cô trong vòng tay anh ta đã đánh thức bản năng.

Cái ôm nhẹ nhàng chuyển thành sự chiếm hữu. Anh ta ngậm lấy tai cô, hôn nhẹ, rồi buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Giờ thì, quay về giường của cô và ngủ đi," anh ta nói, giọng anh ta đã trở nên khàn đặc và mạnh mẽ hơn. "Nếu không, tôi sẽ không thể giữ lời hứa không làm phiền cô đâu."

Linh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng. Cô biết, Hùng đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Cô gật đầu, quay người, chạy thẳng vào phòng. Cô đóng cửa lại và khóa nó. Nhưng lần này, cô không còn cảm thấy sự bực bội hay xấu hổ. Cô cảm thấy sự khao khát và kích thích đã thức tỉnh.

Đêm mất ngủ vì công việc đã mang đến một kết quả hoàn toàn bất ngờ. Cô đã thấy mặt yếu đuối của anh, và anh đã thấy mặt yếu đuối của cô. Cả hai đã chia sẻ một khoảnh khắc thân mật ngoài quy tắc.

Và cô biết chắc chắn, ngọn lửa giữa họ sẽ sớm bùng lên.

Hết Chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×