lửa âm ỉ nơi góc nhà

Chương 4: BỮA ĂN ĐỊNH MỆNH VÀ HƠI RƯỢU


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm "an ủi" bất đắc dĩ, mối quan hệ giữa Linh và Hùng tiến thêm một bước, nhưng không theo hướng lãng mạn mà là sự lảng tránh và lịch thiệp một cách quá mức. Cả hai duy trì sự tôn trọng nghề nghiệp, nhưng hoàn toàn tránh nói về sự cố đêm khuya.

Một buổi chiều, Linh đang chuẩn bị đồ đạc thì nhận được cuộc gọi từ sếp cũ.

"Linh, em có thể giúp anh một việc không? Anh đang kẹt với đối tác lớn, khách hàng bên Kiến trúc Hoàng Minh. Họ nhất quyết muốn gặp một nhà thiết kế nội thất có gu thẩm mỹ riêng để bàn về ý tưởng cho căn biệt thự mới. Em đi cùng anh nhé, coi như là giúp đỡ."

Linh miễn cưỡng đồng ý. Buổi gặp mặt diễn ra tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.

Khi Linh bước vào phòng tiệc riêng, cô gần như đứng hình. Ngồi đối diện với sếp cũ và đối tác, chính là Trần Minh Hùng.

Anh ta đang mặc một bộ vest màu đen, tóc chải gọn gàng, toát ra khí chất quyền lực và lạnh lùng hơn cả khi ở nhà.

Ánh mắt Hùng chạm vào mắt Linh. Anh ta nhếch môi, nụ cười ẩn chứa sự thích thú tinh quái và đầy ý nghĩa.

"Ô, thật trùng hợp," Hùng nói với giọng điệu thoải mái quá mức. "Chào cô Linh. Thật vui khi gặp cô ở đây, với tư cách đồng nghiệp."

Linh cảm thấy mình như bị lừa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nở nụ cười xã giao. "Chào anh Hùng. Thật bất ngờ. Thế giới này quả thật nhỏ bé."

Sếp cũ của Linh không hề hay biết về mối quan hệ "bạn cùng phòng" đầy phức tạp này. Ông giới thiệu Linh một cách trịnh trọng: "Đây là Ngô Hoàng Linh, nhà thiết kế nội thất đầy tài năng. Cô ấy có thể mang đến những ý tưởng đột phá nhất."

Buổi tiệc bắt đầu. Hùng, với vai trò là đối tác chính, liên tục đẩy rượu vang và những lời mời xã giao về phía Linh.

"Thẩm mỹ của cô Linh rất tinh tế, tôi đã được thấy qua các bản vẽ của cô. Chúc mừng cô," Hùng nói, nâng ly rượu.

Linh biết anh ta đang ám chỉ bản vẽ khách sạn mà anh ta đã sửa giúp cô. Cô cảm thấy vừa biết ơn vừa bực bội.

"Cảm ơn anh. Kiến trúc sư Trần Hùng cũng là người rất tài năng. Tôi đã học được nhiều điều từ anh," Linh đáp lại bằng một nụ cười giả tạo, nhấp một ngụm rượu mạnh hơn cô dự tính.

Trong suốt buổi ăn, Hùng liên tục trêu chọc và khiêu khích Linh bằng lời nói, nhưng luôn ở mức độ mà người ngoài không thể nhận ra sự căng thẳng. Anh ta hỏi Linh về "thói quen sống" và "không gian riêng tư", khiến cô phải cố gắng kìm nén sự giận dữ.

Chỉ sau hai giờ, Linh đã uống quá nhiều. Sếp cô bị một đối tác khác kéo đi bàn công việc, để lại Linh một mình đối diện với Hùng.

Đầu óc Linh quay cuồng. Hơi rượu khiến cô bộc trực và táo bạo hơn.

"Anh Trần Minh Hùng," Linh nói, giọng cô hơi lắp bắp nhưng đầy thách thức. "Anh làm ơn đừng nhìn tôi với ánh mắt đó nữa. Tôi biết anh đang cố ý trêu chọc tôi về tình huống ở nhà."

Hùng cười, một nụ cười thật sự, không còn vẻ mỉa mai. Anh ta trông quyến rũ chết người dưới ánh đèn vàng của nhà hàng.

"Ánh mắt nào, cô Linh? Ánh mắt của một đối tác kinh doanh đang ngưỡng mộ tài năng của cô? Hay là ánh mắt của một người đàn ông đang bị quyến rũ bởi sự mệt mỏi và tính bướng bỉnh của cô?"

Linh chống tay lên bàn, cô cảm thấy cả căn phòng đang quay cuồng. "Anh... anh thật là đáng ghét! Anh là một tên lạnh lùng, kỹ tính, luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Anh nghĩ anh là ai chứ? Một ông hoàng sao?"

Hùng đứng dậy, đi vòng qua bàn và nhẹ nhàng đỡ vai Linh. "Tôi là một người đàn ông đang cố gắng ngăn cô gây ra cảnh tượng đáng xấu hổ trước mặt đối tác. Đi thôi, cô Linh. Cô say rồi."

Linh cố gắng vùng vẫy. "Không! Tôi không đi. Tôi không cần anh! Buông tôi ra!"

Hùng siết chặt cánh tay cô. "Đừng bướng. Cô biết là cô không thể đi một mình được. Căn hộ của chúng ta đang chờ cô."

Anh ta thanh toán hóa đơn nhanh chóng và kéo Linh ra khỏi nhà hàng.

Trên xe taxi, Linh gục đầu vào vai Hùng. Hơi rượu làm cô trở nên yếu đuối. Cô bắt đầu nói lảm nhảm.

"Anh biết không, Hùng... cái áo len màu xanh navy đó rất hợp với anh. Nó làm anh trông ấm áp hơn. Anh nên mặc nó thường xuyên. Nhưng... nhưng anh vẫn lạnh lùng quá. Lạnh lùng như băng vậy..."

Hùng không đáp lại, chỉ vuốt nhẹ mái tóc cô.

"Cô Linh, cô nên yên lặng một chút. Chúng ta sắp về đến nhà rồi."

Khi về đến căn hộ, Hùng gần như phải vác Linh trên vai. Linh quá say, cơ thể cô mềm nhũn, vô lực.

Hùng đưa Linh vào phòng cô. Ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng làm nổi bật chiếc giường King size.

"Nào, cô Linh. Cô cần thay quần áo," Hùng nói, giọng anh ta hơi gấp gáp.

Linh ngồi bệt xuống sàn, cười khúc khích. "Không cần đâu... cứ để tôi ngủ thế này... Chiếc váy này đắt lắm... à không, không đắt bằng căn hộ của anh đâu... haha..."

Hùng lắc đầu bất lực. Anh ta quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng tháo giày cao gót của cô.

Sau đó, anh ta bắt đầu cởi khóa váy cho cô.

Khoảnh khắc đó, sự gần gũi đã chạm đến đỉnh điểm nguy hiểm. Linh say xỉn, không hề phòng bị. Chiếc váy được kéo xuống, lộ ra chiếc áo ngực ren đen và làn da trắng mịn màng.

Hùng dừng lại. Hơi thở anh ta nặng nhọc. Anh ta đưa tay lên, chạm nhẹ vào xương quai xanh của cô.

Linh nhắm mắt, cảm nhận cái chạm. Trong cơn say, cô tưởng tượng đó là một nụ hôn. Cô đưa tay lên, ôm lấy cổ Hùng, kéo anh ta lại gần.

"Hùng... đừng lạnh lùng nữa... Chỉ đêm nay thôi..." Linh thì thầm, giọng cô van xin.

Sự bùng nổ gần kề. Hùng siết chặt vòng tay. Anh ta cúi xuống, môi anh ta gần sát môi cô. Anh ta ngửi thấy mùi rượu vang và mùi hương cơ thể quyến rũ của cô.

Hùng nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế bản thân. Anh ta biết, Linh đang say. Anh ta không thể lợi dụng sự yếu đuối này.

Anh ta hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy Linh ra.

"Không, cô Linh," Hùng nói, giọng anh ta khàn và đầy đau đớn. "Không phải đêm nay. Tôi sẽ không làm thế này khi cô say."

Anh ta đứng dậy, quay lưng lại với cô. Anh ta lấy một chiếc áo phông cotton sạch sẽ từ tủ của cô và ném về phía cô.

"Thay quần áo vào. Tôi sẽ đợi ở ngoài. Cô cần một cốc nước giải rượu và thuốc giảm đau."

Linh nhìn chiếc áo, rồi nhìn tấm lưng rộng của Hùng. Cô cảm thấy xấu hổ và có chút thất vọng không rõ ràng. Cô tự cởi bỏ chiếc váy và mặc chiếc áo phông rộng thùng thình của mình vào.

Khi cô mở cửa, Hùng đã đứng đó, cầm trên tay một ly nước lớn và hai viên thuốc.

Anh ta nhìn cô, ánh mắt anh ta đầy vẻ phức tạp: sự kiềm chế, sự thất vọng và sự quan tâm.

"Uống đi," anh ta ra lệnh.

Linh ngoan ngoãn uống hết thuốc và nước.

"Cảm ơn anh, Hùng," Linh nói, giọng cô đã tỉnh táo hơn một chút. "Tôi xin lỗi vì đã gây rắc rối."

Hùng không đáp lại lời xin lỗi. Anh ta chỉ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ta dán chặt vào khuôn mặt và cổ cô.

"Chuyện đó sẽ không lặp lại. Và đêm nay, coi như cô đã phá vỡ quy tắc về tiếng ồn và sự bình yên của tôi. Cô nợ tôi một hình phạt."

Nói rồi, anh ta quay lưng đi. Nhưng khi anh ta bước được vài bước, Linh gọi anh ta lại.

"Hùng!"

Anh ta quay lại.

Linh bước đến gần, vòng tay qua cổ anh ta, và hôn anh ta.

Một nụ hôn mạnh mẽ, vụng về và đầy men say. Nó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một nụ hôn thể hiện sự giận dữ, sự xấu hổ và sự khao khát bị dồn nén.

Hùng mất kiểm soát. Anh ta đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả sự kiềm chế bị kìm nén của mình. Anh ta ôm chặt eo cô, đẩy cô vào tường hành lang, hôn cô một cách chiếm hữu và dữ dội.

Đúng lúc ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt nhất, Hùng đột ngột đẩy cô ra. Anh ta thở dốc, mắt anh ta tối sầm.

"Đủ rồi, Linh," anh ta nói, giọng anh ta khàn đến mức gần như không nghe thấy. "Tôi đã nói, không phải khi cô say. Cô muốn tôi phát điên sao?"

Anh ta quay lưng bỏ đi, bước nhanh vào phòng Master Suite của mình.

Linh đứng dựa vào tường, cơ thể cô run rẩy. Cô không say hoàn toàn nữa. Cô hoàn toàn nhận thức được những gì mình vừa làm. Và cô biết rằng, hình phạt của cô, không phải do Hùng đặt ra, mà là sự khao khát không thể kiểm soát của chính cô dành cho anh ta.

Hết Chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×