lửa âm ỉ nơi góc nhà

Chương 5: HÌNH PHẠT CHO SỰ BỪA BỘN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh thức dậy với cái đầu đau như búa bổ và cảm giác xấu hổ tột độ. Hình ảnh nụ hôn dữ dội trong hành lang và sự kiềm chế đầy đau khổ của Hùng hiện rõ mồn một trong tâm trí cô. Cô biết, mình đã vượt quá giới hạn và làm cho tình hình trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Cô quyết định ra khỏi phòng muộn hơn bình thường, hy vọng Hùng đã đi làm. Nhưng khi cô bước ra bếp, anh ta đã ngồi sẵn ở bàn ăn, đang đọc tài liệu công việc.

"Chào buổi sáng, cô Linh," Hùng nói, không ngước nhìn lên. Giọng anh ta lạnh lùng và chuyên nghiệp, như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra.

Linh rụt rè đi đến tủ lạnh. "Chào anh. Tôi... tôi xin lỗi về đêm qua."

"Xin lỗi không đủ, cô Linh," Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta sắc lạnh. "Cô đã vi phạm quy tắc về sự yên tĩnh và phá vỡ nghiêm trọng khoảng cách an toàn. Tôi đã nói, cô nợ tôi một hình phạt."

Linh cứng đờ. "Anh muốn gì? Tiền bồi thường ư?"

Hùng nở một nụ cười nửa miệng đầy thách thức. "Không. Hình phạt của cô sẽ không phải là tiền. Nó phải liên quan đến sự bừa bộn và sự gián đoạn mà cô gây ra."

Anh ta chỉ vào một chiếc túi đựng đầy các mẫu vải cao cấp và một cuộn bản vẽ trên bàn ăn. "Hôm nay tôi có một buổi chụp ảnh cho dự án sắp tới. Tôi cần người mẫu thử đồ và người phụ giúp sắp xếp. Cô sẽ là trợ lý cá nhân của tôi trong tám tiếng đồng hồ."

Linh kinh ngạc. "Trợ lý? Nhưng tôi là nhà thiết kế nội thất! Tôi không biết gì về làm người mẫu hay sắp xếp buổi chụp ảnh cả!"

"Đó là lý do nó là hình phạt," Hùng đáp, đứng dậy và đi về phía cô. "Cô phải làm theo mọi chỉ dẫn của tôi, không được cãi lời, và không được vi phạm bất kỳ quy tắc nào trong khi làm việc."

Hùng mặc một chiếc áo sơ mi đen, cài cúc hờ hững, để lộ một phần cơ ngực. Anh ta tiến gần, cúi xuống, thì thầm vào tai cô, khiến cô rùng mình.

"Và, cô sẽ phải giữ khoảng cách nhỏ hơn một mét theo yêu cầu công việc. Cô sẽ phải chấp nhận sự cọ xát bắt buộc."

Linh cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Hình phạt này không phải là lao động chân tay, mà là một sự tra tấn tâm lý và thể xác đối với cả hai.

"Tôi... tôi đồng ý," Linh miễn cưỡng chấp nhận. Cô biết, mình không có lựa chọn nào khác.

Buổi chụp ảnh diễn ra ngay tại căn penthouse này, vì Hùng muốn tận dụng không gian kiến trúc độc đáo của nó.

Công việc đầu tiên của Linh là giúp Hùng lựa chọn trang phục và thử các mẫu vải.

Hùng đứng trước gương, thử một chiếc áo khoác vest không tay màu xám.

"Mẫu vải này thế nào, cô Linh?" Hùng hỏi, giọng anh ta mang tính ra lệnh.

Linh bước đến, cố gắng tập trung vào công việc. "Màu xám này hơi nhạt. Nó làm giảm độ sắc nét của góc cạnh cơ thể anh."

"Vậy thì chỉnh lại. Cô phải chạm vào nó," Hùng ra lệnh.

Linh miễn cưỡng đưa tay lên, ngón tay cô chạm vào chất liệu vải. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài chục centimet. Hùng đứng yên, ánh mắt anh ta tập trung vào hành động của cô.

"Sờ kỹ hơn," Hùng nói, giọng anh ta trầm và khàn. "Cô phải cảm nhận được độ dày, độ rủ và sự vừa vặn."

Linh phải nghiêng người, tay cô chạm vào eo anh ta. Cô có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh ta qua lớp vải mỏng. Tim cô đập thình thịch.

"Tôi nghĩ... màu đen sẽ tốt hơn," Linh vội vàng rút tay lại.

"Tốt. Vậy thì chúng ta thử. Cô giúp tôi tháo chiếc áo này ra."

Linh trừng mắt. "Anh không thể tự tháo sao?"

"Không thể," Hùng đáp, ánh mắt anh ta đầy thách thức. "Đó là hình phạt của cô. Cô phải phục tùng mệnh lệnh. Tháo ra."

Linh thở dài, ngón tay cô run rẩy đưa lên cởi các cúc áo. Cô phải đứng gần Hùng đến mức hơi thở của cô phả vào da thịt anh ta. Cô cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh, và mùi hương đặc trưng của riêng anh.

Khi cúc áo cuối cùng được tháo ra, Hùng tháo phăng chiếc áo khoác. Anh ta đứng đó, nửa thân trên trần trụi.

Linh đứng sững lại. Hình ảnh cơ thể hoàn hảo này lại xuất hiện trước mặt cô, gần hơn, rõ ràng hơn.

"Cô Linh. Sao cô lại đứng im thế?" Hùng hỏi, giọng anh ta chứa đầy sự trêu chọc.

Linh vội vàng tránh ánh mắt anh ta. "Tôi... tôi cần lấy chiếc áo khoác đen."

Cô chạy nhanh đến bàn, lấy chiếc áo khoác đen. Khi cô quay lại, Hùng đã đến gần hơn.

"Mặc vào cho tôi," anh ta ra lệnh.

Linh phải dang tay ra, nhẹ nhàng luồn tay anh ta vào ống tay áo. Mọi động tác đều phải chạm vào anh ta, phải áp sát vào cơ thể anh ta.

Linh cẩn thận cài từng cúc áo cho anh ta, ánh mắt cô cố gắng không chạm vào cơ ngực rắn chắc của anh.

"Cài cúc thì phải nhìn, cô Linh. Nếu không nó sẽ lệch đấy," Hùng nói, giọng anh ta đầy sự chiếm hữu.

Linh buộc phải ngước nhìn lên. Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt anh ta. Mắt Hùng chứa đầy sự khao khát không hề che giấu, nhưng được kiểm soát.

"Cô Linh," Hùng thì thầm, cúi người gần cô đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh ta. "Đây là hình phạt của cô. Cô phải cảm thấy khó chịu khi ở gần tôi."

Linh đưa tay lên, cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng Hùng giữ chặt eo cô.

"Không. Cô không được đẩy tôi ra. Đó là quy tắc của hình phạt. Cô phải ở đây, phải cảm nhận sự hiện diện của tôi."

Anh ta giữ cô trong vòng tay, bắt cô phải hoàn thành việc cài cúc áo. Sự gần gũi này không phải là hành động ân ái, nhưng sự căng thẳng giới tính lại còn mạnh mẽ hơn. Đó là sự trừng phạt bằng sự cám dỗ.

Sau khi cài cúc xong, Hùng buông Linh ra, cười nhẹ. "Tốt. Giờ thì, cô Linh, đến công việc tiếp theo. Tôi cần cô giúp tôi điều chỉnh ánh sáng."

Phần còn lại của buổi chụp ảnh cũng diễn ra tương tự. Linh phải bò dưới sàn để sắp xếp dây điện, Hùng đứng ngay trên đầu cô. Linh phải giúp anh ta điều chỉnh cà vạt, tay cô phải chạm vào cổ anh ta.

Đến cuối buổi chụp, khi Hùng thay đồ xong trong phòng Master Suite và bước ra. Anh ta mặc chiếc áo thun đơn giản, mồ hôi ướt đẫm.

"Xong rồi, cô Linh," Hùng nói, giọng anh ta mệt mỏi nhưng hài lòng. "Hình phạt kết thúc. Cô đã làm tốt."

Linh chỉ gật đầu. Cô cũng mệt mỏi rã rời, không phải vì lao động, mà vì sự dồn nén cảm xúc.

Hùng bước đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước lạnh. Anh ta đưa cho Linh một chai.

"Uống đi. Cô trông mệt mỏi," anh ta nói.

Linh cầm lấy chai nước, bàn tay cô chạm vào ngón tay anh ta. Chỉ là một cái chạm nhỏ, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự kết nối mãnh liệt đó.

"Cảm ơn anh," Linh nói, giọng cô khàn đặc. "Hình phạt này... anh cố tình làm tôi bối rối."

Hùng cười nhẹ. "Cô nói đúng. Tôi đã cố tình. Cô Linh, cô là một sự bừa bộn đẹp đẽ, một sự hỗn loạn đầy đam mê. Tôi là người thích kiểm soát. Và tôi muốn kiểm soát sự hỗn loạn đó."

Anh ta nhấp một ngụm nước, ánh mắt anh ta dán chặt vào cô. "Nhưng tôi không hề lợi dụng lúc cô say. Giờ đây, cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô có thể chạy về phòng và khóa cửa lại."

Hùng bước gần cô hơn. "Hoặc, cô có thể thừa nhận rằng, sự căng thẳng giới tính giữa chúng ta đang giết chết cả hai. Và cô muốn phá vỡ tất cả các quy tắc còn lại."

Linh nhìn anh ta, đôi mắt cô lấp lánh sự thách thức và sự đầu hàng. Cô biết, cô không thể phủ nhận khao khát đó nữa.

Cô không chạy trốn. Cô từ từ đặt chai nước xuống bàn, đối diện với anh ta, nở một nụ cười rực rỡ và đầy khiêu khích.

"Anh Hùng," Linh nói, giọng cô khàn và đầy uy quyền. "Nếu tôi phá vỡ quy tắc, đó sẽ là quy tắc của tôi. Anh đã phạt tôi, giờ là lúc tôi tự phạt mình. Tôi muốn anh."

Hùng thở dốc. Anh ta không nói thêm một lời nào, chỉ bước đến, ôm lấy cô, và đặt lên môi cô một nụ hôn chiếm hữu, dữ dội và hoàn toàn không còn kiềm chế.

Ngọn lửa đã bén. Rơm đã cháy.

Hết Chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×