Sau đêm hôm đó, không khí trong căn penthouse 3502 đã thay đổi hoàn toàn. Sự căng thẳng giới tính không biến mất, mà nó đã biến thành sự gần gũi thầm kín và sự trêu chọc thường xuyên. Những "quy tắc vàng" trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên, họ vẫn chưa chính thức nói về việc trở thành một cặp, mối quan hệ của họ vẫn lơ lửng giữa bạn cùng phòng với lợi ích và người yêu bí mật.
Họ bắt đầu những thói quen mới: cùng uống cà phê mỗi sáng (mặc dù Hùng vẫn cau mày vì Linh thích cà phê quá nhiều sữa), những cái ôm nhanh ở hành lang, và những đêm dài bí mật ở phòng Master Suite của Hùng.
Chiều hôm đó, một cơn mưa lớn bất chợt trút xuống thành phố. Linh đang ngồi trong phòng làm việc của mình, cố gắng tập trung vào bản thiết kế mới, nhưng tâm trí cô không ngừng bị phân tán bởi hình ảnh của Hùng.
Hùng đang ở phòng làm việc phía tây của mình. Theo quy tắc cũ, đây là "lãnh thổ" của anh ta, nhưng giờ đây, cánh cửa luôn được mở hờ.
Linh đứng dậy, tiến đến ban công lớn. Mưa như trút nước, và những tia sét thỉnh thoảng xé ngang bầu trời. Cô cảm thấy một sự cô đơn quen thuộc dâng lên trong lòng. Linh yêu thích công việc của mình, nhưng đôi khi, áp lực và sự cô độc của người làm nghề tự do khiến cô mệt mỏi.
Cô đưa tay chạm vào cửa kính lạnh. Cô nhớ lại những ngày tháng khó khăn trước khi cô thành công, nhớ lại gia đình không trọn vẹn và những lời chỉ trích từ cha mẹ cô về con đường sự nghiệp cô đã chọn.
Linh không hay biết rằng, Hùng đã đứng sau lưng cô.
"Cô Linh, em sẽ làm trầy mặt kính đấy," Hùng nói, giọng anh ta trầm và dịu dàng. Anh ta đã hoàn thành công việc và mặc một chiếc áo phông đơn giản.
Linh giật mình quay lại. Cô cố gắng nở một nụ cười, nhưng không thành công. Mắt cô hơi đỏ, và sự mệt mỏi được giấu kín đã lộ ra.
"Anh xong việc rồi à? Mưa lớn quá, phải không?" Linh nói, cố gắng chuyển chủ đề.
Hùng tiến đến gần cô. Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh ta không còn sự lạnh lùng mà thay vào đó là sự thấu hiểu.
"Có chuyện gì vậy?" Hùng hỏi, không né tránh. "Anh cảm thấy em đang buồn."
Linh lắc đầu. "Không có gì. Chỉ là... anh biết đấy, công việc và áp lực. Và cơn mưa này làm tôi nhớ lại nhiều thứ."
Hùng không thúc ép. Anh ta ôm nhẹ Linh từ phía sau, cằm đặt lên vai cô. Cái ôm này hoàn toàn khác với những cái ôm đầy dục vọng đêm qua. Nó là sự an ủi, sự che chở.
"Anh biết. Áp lực của người nghệ sĩ. Nó có thể giết chết em nếu em không chia sẻ," Hùng thì thầm. "Anh cũng là người sáng tạo. Anh hiểu cảm giác đó."
Linh cảm thấy sự ấm áp từ Hùng. Cô buông bỏ phòng thủ.
"Em vừa nhận được cuộc gọi từ mẹ," Linh nói khẽ, giọng cô nghẹn lại. "Bà ấy vẫn nói rằng em nên từ bỏ thiết kế nội thất và đi làm giáo viên như bà ấy mong muốn. Bà ấy nói căn penthouse này không mang lại sự ổn định, chỉ là sự phù phiếm."
Hùng siết chặt vòng tay. "Đừng nghe họ. Căn penthouse này là thành quả của em. Nó là tuyên ngôn về sự thành công của em. Đừng để bất cứ ai làm em nghi ngờ điều đó."
Linh quay lại, ôm chặt lấy Hùng. Nước mắt cô bắt đầu rơi, hòa lẫn với tiếng mưa bên ngoài.
"Em sợ... em sợ mình sẽ thất bại, Hùng. Em sợ mất đi tất cả."
"Em sẽ không thất bại. Có anh ở đây. Em còn sợ gì nữa?" Hùng nói, giọng anh ta kiên quyết.
Anh ta nâng cằm cô lên, dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt trên má cô.
"Nhìn anh này, Linh. Sự yếu đuối của em không phải là khuyết điểm. Nó là điều làm em trở nên thật hơn."
Hùng nhìn cô với ánh mắt đầy tình yêu thương và tôn trọng. Chính khoảnh khắc Linh bộc lộ sự yếu đuối này đã khiến anh nhận ra tình cảm của mình không chỉ là ham muốn. Anh yêu sự mạnh mẽ của cô, và cả sự mong manh này.
Anh ta nhẹ nhàng hôn cô. Nụ hôn dưới tiếng mưa rào này là một sự giao ước. Không còn sự chiếm hữu, chỉ có sự dịu dàng và lời xin lỗi cho những lần anh đã làm cô tổn thương hoặc hiểu lầm.
"Anh xin lỗi vì những quy tắc cứng nhắc ban đầu. Anh xin lỗi vì đã làm em nghĩ anh là một tên lạnh lùng không có cảm xúc," Hùng nói, giữa những nụ hôn.
"Em cũng xin lỗi vì đã gọi anh là kẻ đáng ghét," Linh đáp lại.
Hùng bế cô lên, mang cô ra khỏi ban công lạnh lẽo, đi thẳng về phía phòng ngủ Master Suite của anh ta.
"Anh sẽ không để em lạnh nữa," Hùng nói. "Đêm nay, chúng ta sẽ không nói về công việc hay gia đình. Chỉ có chúng ta."
Khi họ bước vào phòng, Hùng đóng cửa lại. Anh ta đặt Linh xuống, không vội vàng cởi bỏ quần áo. Anh ta chỉ ôm cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Linh," Hùng nói, nghiêm túc. "Anh không muốn mối quan hệ này chỉ là sự thỏa mãn nhu cầu. Anh đã yêu sự hỗn loạn và tính cách rực lửa của em. Anh muốn em làm bạn gái anh. Không có hợp đồng, không có quy tắc. Chỉ có tình yêu."
Linh cảm thấy một cảm xúc dâng trào mạnh mẽ. Cô đã chờ đợi lời thú nhận này.
"Em cũng yêu sự kiểm soát đáng ghét và sự dịu dàng kín đáo của anh, Hùng," Linh nói, cô hôn anh một nụ hôn sâu.
Trong căn phòng ngủ ấm áp, họ bắt đầu một hành trình thân mật mới. Đây không phải là sự giải tỏa dồn nén, mà là sự xác nhận của tình yêu và sự tin tưởng.
Cảnh 18+ (Trung bình): Hùng dành thời gian để khám phá những điểm nhạy cảm của Linh, thể hiện sự quan tâm và tôn trọng hoàn toàn. Cảnh này tập trung vào sự kết nối cảm xúc, nơi sự dịu dàng của Hùng làm tan chảy những tổn thương tâm lý của Linh. Sự gần gũi thể xác trở thành một hành động chữa lành và xoa dịu. Hùng sử dụng lời nói để trấn an và khẳng định tình yêu của mình, khiến Linh cảm thấy hoàn toàn được chấp nhận.
Họ làm tình dưới tiếng mưa rì rào, mọi va chạm và hơi thở đều là sự minh chứng cho mối tình đã vượt qua mọi rào cản từ "bạn cùng phòng" thành "người yêu".
Sau đó, họ nằm ôm nhau, nghe tiếng mưa rơi. Mối quan hệ của họ đã chính thức vượt qua ranh giới thể xác để tiến vào lĩnh vực cảm xúc. Sự giằng xé đã kết thúc.
Linh dựa vào ngực Hùng, cảm thấy bình yên. Cô biết, bất chấp những quy tắc và sự cố chấp, cô đã tìm thấy mái nhà và người đàn ông của đời mình ngay trong căn penthouse oan nghiệt này.
Hết Chương 7.