Buổi học triết học chuyên đề được tổ chức vào tối thứ Năm. Đây là lớp học tự chọn, chỉ dành cho những sinh viên thực sự muốn đi sâu vào nghiên cứu. Điều đó đồng nghĩa với việc, trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ ảo, số lượng sinh viên ít ỏi hơn, và sự chú ý của Giáo sư Giang Diên có thể tập trung vào một người duy nhất.
Hạ Thiên ngồi ở bàn cuối, góc khuất nhất. Cô cố ý chọn chỗ đó, không phải để trốn tránh, mà để quan sát. Ánh sáng từ đèn bàn tập trung vào bục giảng, đổ bóng lên khuôn mặt góc cạnh của Giang Diên, khiến anh trông càng thêm bí ẩn và nghiêm cấm.
Anh bắt đầu giảng về Sự Thật và Ảo Ảnh trong các tác phẩm của Plato và Nietzsche. Giọng anh trầm ấm, lôi cuốn như thường lệ, nhưng hôm nay, Hạ Thiên nhận thấy một sự căng thẳng ngầm trong anh. Anh di chuyển nhiều hơn, thỉnh thoảng liếc nhanh về phía cuối phòng, và ánh mắt anh luôn dừng lại ở một điểm.
Điểm đó là cô.
Hạ Thiên quyết định cô sẽ không nói một lời nào trong tiết học này. Cô sẽ dùng phi ngôn ngữ. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu kem, đơn giản, nhưng bên dưới là một chiếc váy ngắn hơn bình thường. Cô vắt chân, để lộ một đoạn đùi thon thả, đôi lúc vô tình (hay cố ý) chạm vào mép bàn.
Cô không nhìn anh liên tục, mà chỉ ngước nhìn lên khi anh vừa nói xong một câu hỏi hoặc khi anh nhìn về phía cô. Mỗi lần như vậy, ánh mắt cô đều chứa đựng một thử thách trơ trẽn. Đó không phải là ánh mắt của học trò kính trọng, mà là ánh mắt của một con mồi đang mời gọi thợ săn của mình.
Giang Diên cố gắng giữ bình tĩnh, anh lật trang sách, nhưng dường như anh đang mất tập trung. Anh bỏ qua câu trả lời của một sinh viên khác, và thay vào đó, anh nhìn thẳng vào Hạ Thiên.
"Hạ Thiên," anh gọi, giọng anh bất ngờ, vang vọng trong phòng. "Cô có tin vào sự tự do tuyệt đối không?"
Cô từ từ đặt bút xuống, ánh mắt vẫn ghì chặt vào anh.
"Không, thưa giáo sư. Không có sự tự do tuyệt đối. Chúng ta luôn bị ràng buộc bởi đạo đức, bởi kỳ vọng xã hội, hoặc tệ hơn, bởi khao khát của chính mình," cô đáp, lời nói mang tính triết lý nhưng hàm ý rất rõ ràng.
"Vậy cô đang nói, chúng ta là nô lệ của ham muốn?"
"Chúng ta là nô lệ của bất cứ thứ gì chúng ta không thể kiểm soát. Kể cả lý tính của chúng ta, nó cũng là nô lệ của nhu cầu logic hóa những hành động phi lý trí," cô trả lời.
Giang Diên bước xuống bục giảng. Hành động này không có trong thói quen của anh. Anh bắt đầu đi dọc theo hàng ghế, hướng về phía cô. Mỗi bước chân của anh đều mang một sự áp đặt trầm tĩnh.
Các sinh viên khác im lặng, cảm nhận được sự căng thẳng cá nhân giữa hai người.
Khi anh đứng cạnh bàn cô, anh dừng lại. Anh không nhìn cô mà nhìn vào cuốn sổ cô đang ghi chép. Anh đặt bàn tay mình xuống mép bàn, ngay gần cánh tay cô. Bàn tay anh lớn, ngón tay dài và dứt khoát.
"Cô đang viết gì ở đây?" anh hỏi, giọng anh hạ thấp, chỉ đủ để cô nghe thấy.
Thiên hít một hơi sâu. Cô ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và hơi ấm cơ thể anh. Anh quá gần. Cô có thể cảm nhận được hơi thở anh phả xuống đỉnh đầu mình.
"Em đang viết về sự đối lập, thưa giáo sư," cô nói, cố tình nghiêng người một chút về phía bàn, khiến khoảng cách giữa họ gần như bằng không. "Về một học giả lạnh lùng cố gắng kìm nén một ngọn lửa đang thiêu đốt anh ta."
Giang Diên siết chặt bàn tay trên mép bàn. Cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ đang được kiểm soát, và đồng thời, sự kích thích đang dâng trào trong anh.
"Cô đang vượt qua ranh giới, Hạ Thiên," anh cảnh báo, giọng nói là một lời thì thầm sắc bén.
"Không, thưa giáo sư. Ranh giới đã bị đốt cháy từ lâu rồi. Hiện tại, chúng ta chỉ đang ở trong lõi của ngọn lửa," cô đáp, ngước nhìn lên, ánh mắt cô như hai đốm lửa trong bóng tối.
Anh đột ngột xoay người, khiến không khí dao động mạnh. Anh trở lại bục giảng, gần như chạy trốn khỏi sự mê hoặc của cô.
Anh lùi lại, nhìn cô từ xa. Ánh mắt đen của anh giờ đây rực cháy một cách rõ ràng, không còn che giấu được nữa.
"Tất cả nghỉ giải lao mười lăm phút," anh tuyên bố, giọng anh hơi lạc đi.
Các sinh viên lục tục đứng dậy. Hạ Thiên biết mình phải làm gì. Cô đứng dậy, không vội vã, cầm theo chai nước đã cạn. Cô đi ngang qua bục giảng. Giang Diên đang cúi đầu, cố tình tránh ánh mắt cô, tay anh chống lên bàn, nắm chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Khi cô đi ngang qua, cô nhẹ nhàng chạm vào cổ tay anh bằng đầu ngón tay mình, chỉ là một cái chạm thoáng qua, như một lời hứa, một lời khiêu khích dâm dục không lời.
Sau đó, cô bước ra khỏi phòng.
Giang Diên không nhúc nhích. Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu cho đến khi cánh cửa phòng học đóng lại. Sự im lặng bao trùm. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng khôi phục lại nhịp đập của trái tim đang đập loạn xạ và cơn nóng rực đang chạy dọc cơ thể.
Anh đưa tay lên, chạm vào cổ tay vừa bị cô chạm vào. Cảm giác mát lạnh và mềm mại của ngón tay cô vẫn còn lưu lại, như một vết bỏng.
Anh nhìn xuống tập tài liệu trên bàn. Anh không thể tiếp tục giảng bài với sự căng thẳng này. Cô gái đó đã thành công trong việc phá hủy sự kiểm soát của anh.
Giang Diên đột ngột đứng thẳng dậy. Anh cần không khí. Anh bước nhanh ra khỏi phòng học, đi xuống hành lang tối, nơi có những phòng học trống trải.
Đúng lúc đó, Hạ Thiên bước ra từ một góc khuất. Cô không đi uống nước. Cô đang đợi anh.
Cô dựa vào tường, mái tóc đen lượn sóng phản chiếu ánh đèn vàng vọt. Cô nhìn anh bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, không còn là sinh viên nữa, mà là một phụ nữ muốn thứ mình muốn.
"Giáo sư Giang Diên," cô nói, giọng cô mềm mại và mời gọi.
Anh dừng lại, cách cô khoảng ba mét, hai tay anh siết chặt bên hông. Anh không thể chạy trốn.
"Cô muốn gì, Hạ Thiên?" anh hỏi, giọng nói khàn khàn, gần như là một lời thú tội về sự bất lực.
"Em muốn kết quả thử nghiệm của em. Em muốn biết, giáo sư có thực sự tin vào sự tự do tuyệt đối hay không," cô nói, sau đó cô làm một hành động táo bạo: cô bước đến, thu hẹp khoảng cách, cho đến khi họ chỉ còn cách nhau vài phân.
"Và nếu tôi không tin?" anh hỏi, đôi mắt anh tối sầm lại.
"Thì em sẽ giúp giáo sư giải phóng lý tính của mình, một chút thôi," cô nói, sau đó cô ngước lên, hôn lướt qua gò má anh, nơi có những sợi râu lún phún đầy nam tính.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng nó đủ để kích nổ mọi kìm nén.
Giang Diên mất kiểm soát. Anh xoay người cô lại, đẩy mạnh cô vào bức tường lạnh lẽo. Cơ thể cô mềm oặt, nhưng anh ghì chặt lấy cô bằng cả hai cánh tay. Hơi thở anh nóng hổi, dồn dập phả vào cổ cô.
"Cô đã tự chuốc lấy nó," anh gầm gừ, sau đó anh cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cô bằng một nụ hôn mãnh liệt, thô bạo.
Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một hành động áp đặt quyền lực, một sự giải phóng ham muốn dồn nén sau bao ngày.
Chất giọng dâm dục của anh bị nuốt chửng bởi nụ hôn đó. Anh đẩy lưỡi vào, khám phá khoang miệng cô một cách tuyệt vọng và chiếm hữu. Anh không còn là giáo sư nữa, mà là một người đàn ông đang khao khát.
Hạ Thiên đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả sự nổi loạn và sùng bái của mình. Cô vòng tay qua cổ anh, kéo anh sát hơn, để cơ thể họ dán chặt vào nhau, cảm nhận được sự cứng nhắc đầy ham muốn từ anh.
Anh buông môi cô ra, thở dốc, trán anh tựa vào trán cô.
"Đây là ranh giới mới của cô, Hạ Thiên," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc vì dục vọng. "Và nếu cô bước qua nó, tôi sẽ không dừng lại."
"Em chưa bao giờ có ý định dừng lại, Giáo sư Diên," cô thầm thì, kéo anh lại cho một nụ hôn nữa.