Sau nụ hôn bùng cháy ở hành lang, cả hai người đều hiểu rằng họ đã bước qua một lằn ranh không thể quay đầu lại. Tuy nhiên, Giang Diên vẫn cố gắng tuyệt vọng để khôi phục lại vẻ chuyên nghiệp của mình. Anh hủy buổi học tối hôm sau với lý do cá nhân và gửi email cho Hạ Thiên với một danh sách tài liệu khô khan, yêu cầu cô phải tìm kiếm và sắp xếp chúng trong phòng nghiên cứu của anh.
Đó là một sự trừng phạt lẫn thử thách – buộc cô phải vào không gian riêng tư của anh, nhưng chỉ được phép thực hiện các nhiệm vụ học thuật.
Đêm đó, cơn mưa mùa xuân bất chợt trút xuống, làm không khí càng thêm ẩm ướt và tĩnh lặng. Hạ Thiên bước vào phòng nghiên cứu, căn phòng nằm khuất sau dãy văn phòng chính, được cách âm gần như hoàn toàn.
Giang Diên đã ở đó. Anh đang đứng trước bảng trắng, tay cầm bút, nhưng dường như tâm trí anh đang trôi dạt ở đâu đó xa xôi.
Anh đã cởi áo vest, vứt hờ lên lưng ghế. Khác với vẻ ngoài hoàn hảo thường thấy, anh trông mệt mỏi và mất cảnh giác một cách gợi cảm. Chiếc cà vạt lụa màu xanh đậm bị nới lỏng, nút thắt Windsor đã bị kéo xuống một cách thô bạo, để lộ một phần xương quai xanh và một đường da thịt rắn chắc ở cổ. Mái tóc đen của anh hơi rối, và có một quầng thâm nhạt dưới mắt.
Vẻ ngoài lỏng lẻo đó của anh gần như còn khiêu khích hơn cả vẻ ngoài lạnh lùng, hoàn hảo. Nó cho cô thấy sự yếu đuối được che giấu, sự kiệt sức vì đã phải kìm nén quá lâu.
"Chào giáo sư," cô nói, giọng cô mềm hơn, không còn sự thách thức gay gắt như trước.
Giang Diên quay lại, ánh mắt anh hơi ngập ngừng khi nhìn thấy cô. Anh không cố gắng thắt lại cà vạt. Anh để nó buông lỏng, như một tuyên bố âm thầm về sự đầu hàng của anh trước sự mệt mỏi.
"Cô đến rồi," anh nói, giọng anh trầm và khàn, như thể anh đã không ngủ. "Tài liệu cần được sắp xếp theo niên đại và chủ đề. Cô có thể bắt đầu."
Hạ Thiên gật đầu. Cô đi đến góc phòng, nơi những thùng tài liệu cao chất đống. Công việc này không cần nhiều trí tuệ, nhưng đòi hỏi sự gần gũi về thể xác.
Mười phút sau, cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, tạo ra một âm thanh đều đặn, vỗ về bên ngoài cửa sổ. Trong phòng nghiên cứu chỉ còn tiếng sột soạt của giấy tờ và tiếng thở của hai người.
Hạ Thiên phải di chuyển ghế sát vào bàn anh. Khoảnh khắc cô cố gắng với lấy một cuốn sách ở góc xa, cô vô tình quỳ gối ngay bên cạnh chân anh.
Anh đang ngồi, đọc một bản thảo. Cô đang quỳ. Khoảnh khắc đó chứa đầy ý nghĩa tượng trưng về quyền lực và sự phục tùng.
"Cẩn thận," anh khẽ nói, nhưng anh không rút chân lại.
Cô có thể thấy đôi giày da đắt tiền của anh, chiếc quần tây xám sẫm bó sát cơ bắp chân. Cô cố ý làm chậm động tác của mình. Khi cô với tay, khuỷu tay cô nhẹ nhàng lướt qua ống quần của anh. Không phải một cái chạm, mà là một sự cọ xát rất tinh tế.
Giang Diên hít một hơi sâu, cô có thể nghe thấy nó. Anh gấp mạnh bản thảo lại, đặt nó xuống bàn.
"Hạ Thiên. Tôi nghĩ cô nên ngồi lên ghế làm việc," anh nói, giọng anh căng thẳng, cố gắng duy trì sự kiểm soát.
"Em xin lỗi, thưa giáo sư. Chỗ này thuận tiện hơn," cô đáp, vẫn giữ tư thế đó. Cô biết anh không thể mắng cô vì cô đang hoàn thành công việc được giao.
"Cô đang làm tôi phân tâm," anh thừa nhận, một lời thú tội bất ngờ và khiêu khích.
Hạ Thiên từ từ đứng dậy. Cô bước đến gần bàn làm việc của anh.
"Giáo sư đã làm việc cả ngày rồi, phải không? Trông giáo sư có vẻ mệt mỏi," cô nói, giọng cô tràn ngập sự thấu hiểu và quan tâm giả tạo—hay đó là sự quan tâm thật? Cô cũng không rõ.
"Tôi ổn. Cô cứ tập trung vào tài liệu của mình," anh đáp, nhưng anh tránh nhìn cô.
Thiên lờ đi. Cô đi đến chiếc máy pha cà phê mini trong góc phòng, pha một tách mới. Mùi cà phê thơm nồng lan tỏa, trộn lẫn với mùi đàn hương và da thuộc của anh.
Cô đặt tách cà phê trước mặt anh, hơi ấm từ chiếc tách phả vào cổ tay anh.
"Uống một chút đi, Giáo sư Diên. Giáo sư trông như thể đã không ngủ được từ tối qua," cô nói, giọng cô dịu dàng, nhưng hàm ý rõ ràng: Anh mất ngủ vì em.
Giang Diên nhìn cô. Ánh mắt anh trần trụi và mệt mỏi, không còn lớp băng giá che chắn. Anh nhận ra cô đã nhìn thấu sự kiệt sức của anh, sự kiệt sức vì cố gắng đấu tranh với chính mình.
"Cảm ơn," anh thì thầm.
Anh đưa tay lên, nới lỏng hoàn toàn chiếc cà vạt. Anh kéo nó ra khỏi cổ, đặt lên bàn làm việc. Hành động này phá vỡ hoàn toàn hình ảnh giáo sư nghiêm nghị. Anh trở thành một người đàn ông bình thường, bị khuất phục bởi áp lực và khao khát.
Thiên đứng đó, nhìn chiếc cà vạt lụa nằm trên bàn. Chiếc cà vạt đó, thứ đã từng là biểu tượng của ranh giới và quyền lực của anh, giờ đã bị vứt bỏ.
Cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào cổ áo sơ mi đã mở của anh, nơi có xương quai xanh lộ ra.
"Giáo sư... có vẻ như lực nén đã vượt quá giới hạn an toàn rồi," cô thì thầm.
Giang Diên ngửa đầu ra sau, nhìn cô bằng một ánh mắt đầy mê hoặc và tuyệt vọng. Mọi sự kiểm soát đều tan biến.
Anh đưa tay lên, ôm lấy eo cô bằng một lực mạnh mẽ. Không phải là sự vuốt ve, mà là sự chiếm hữu tuyệt đối, kéo cô sáp lại gần anh. Cô bị kẹp giữa bàn làm việc và cơ thể anh.
"Cô biết tôi đã không ngủ được vì cô không, Hạ Thiên?" anh gằn giọng, giọng nói anh khàn đặc vì dục vọng và sự tự trách. "Tôi cố gắng biện minh cho nụ hôn đó bằng triết học, nhưng nó chỉ là ham muốn dơ bẩn."
"Dục vọng không bao giờ dơ bẩn, thưa giáo sư," cô nói, kéo cà vạt của anh ra khỏi bàn, quấn nhẹ nó vào tay mình. "Nó là sự thật."
Cô nghiêng người, hôn lên cổ anh, nơi anh vừa tháo cà vạt. Cô ngửi thấy mùi da thịt ấm nóng của anh, mùi đàn hương nồng nàn.
Giang Diên nhắm mắt lại. Anh đưa tay lên, luồn vào mái tóc đen của cô, ghì chặt đầu cô vào cổ mình, như một người sắp chết đuối tìm được phao cứu sinh.
"Vậy thì, hãy để tôi làm một người đàn ông dơ bẩn," anh nói, giọng anh nặng trĩu.
Anh nâng cô lên, đặt cô ngồi lên mặt bàn làm việc lạnh lẽo. Anh đứng giữa hai chân cô, sự chiếm hữu của anh rõ ràng và không thể chối cãi.
Cơn mưa bên ngoài đổ xuống dữ dội hơn, như một màn che hoàn hảo cho những gì sắp xảy ra.
Giang Diên đưa tay ra, xé toạc chiếc áo sơ mi của mình. Chiếc cúc áo thứ nhất bật ra, rơi xuống sàn gỗ kêu lên một tiếng "tách" nhỏ. Chiếc cúc thứ hai, thứ ba... Lớp vải trắng bị kéo mạnh, để lộ ra cơ ngực săn chắc và đường nét cơ bắp mà cô chỉ dám tưởng tượng.
Anh hoàn toàn mất kiểm soát.
"Tôi đã cảnh báo cô rồi, Hạ Thiên," anh thì thầm, sau đó chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn gấp gáp, mạnh bạo. Nụ hôn này là sự trả thù cho mọi lý trí anh đã phải kìm nén.
Hạ Thiên cảm nhận được da thịt trần trụi của anh, sự nóng bỏng của cơ thể anh áp sát vào cô. Cô vứt chiếc cà vạt lụa sang một bên, vòng tay qua cổ anh, kéo anh sâu hơn vào vòng xoáy cấm kỵ mà cả hai đã liều lĩnh tạo ra.
Anh không còn là giáo sư nữa. Anh là người đàn ông của em, cô nghĩ, đáp lại anh bằng sự cuồng nhiệt không kém.