Sau đêm mưa hoang dại trong phòng nghiên cứu, mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Giang Diên bước vào một giai đoạn mới: những cuộc gặp gỡ bí mật và gấp gáp. Cả hai đều tìm thấy sự thỏa mãn và sợ hãi trong sự cấm kỵ này. Giang Diên trở nên căng thẳng hơn trong lớp học, nhưng lại say mê và dục vọng hơn trong các buổi hẹn hò chớp nhoáng.
Tuy nhiên, Hạ Thiên không chỉ là một người tình. Cô là một kẻ nổi loạn muốn thách thức mọi mặt trong cuộc sống của anh.
Tối thứ Sáu. Giang Diên có một buổi hẹn xã giao quan trọng với hôn thê, Phương Lan, và gia đình cô tại một quán bar nhạc Jazz sang trọng. Đó là một phần trong kế hoạch xây dựng hình ảnh "học giả ưu tú" của anh.
Hạ Thiên biết rõ lịch trình đó. Cô đã cố ý chọn quán bar đó để khiêu khích anh một cách công khai.
Cô bước vào quán bar, khoác lên mình một chiếc váy hai dây màu đỏ thẫm. Chất liệu lụa mỏng manh ôm lấy cơ thể cô, chiếc váy có đường xẻ cao lên tận đùi, đủ gợi cảm dâm dục để thu hút mọi ánh mắt nhưng vẫn giữ được sự tinh tế của giới thượng lưu. Cô cột tóc cao, để lộ chiếc cổ thon dài, nơi vẫn còn lưu lại dấu vết của những nụ hôn vội vã từ đêm qua.
Cô lập tức tìm thấy Giang Diên. Anh ngồi ở một góc khuất, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, trông hoàn hảo và lạnh lùng bên cạnh vị hôn thê của mình. Hôm nay anh mặc vest đen, chiếc cà vạt được thắt chặt hoàn hảo – biểu tượng của sự kiểm soát tuyệt đối mà cô đã phá vỡ hôm trước.
Hạ Thiên tiến đến bàn bar, ngồi xuống một mình. Cô gọi một ly cocktail mạnh, ánh mắt không ngừng khiêu khích anh.
Giang Diên cũng đã thấy cô. Khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh sầm lại ngay lập tức. Cô có thể thấy sự tức giận và sở hữu đang sôi sục trong ánh nhìn đó. Cô biết anh đang cố gắng lý giải: Tại sao cô lại ở đây? Cô đang cố tình làm gì?
Phương Lan, hôn thê của anh, một cô gái thanh lịch và dịu dàng, quay sang anh. "Anh Diên, anh sao thế? Trông anh có vẻ không được thoải mái?"
Giang Diên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Không có gì, Lan. Chỉ là tôi thấy một sinh viên cũ. Tôi không ngờ lại gặp cô ấy ở đây."
Anh nói "sinh viên cũ" bằng một giọng điệu lạnh nhạt và xa cách, như muốn phủ nhận sự tồn tại của cô. Điều đó càng làm Hạ Thiên hứng thú.
Cô cầm ly cocktail lên, quay người lại, giả vờ thưởng thức âm nhạc. Nhưng đôi mắt cô lại liếc nhìn về phía anh. Cô cố tình để lộ đoạn đùi trần dưới ánh đèn mờ.
Một người đàn ông lạ mặt, có vẻ ngoài giàu có và phong độ, tiến đến chỗ cô.
"Xin lỗi, cô em nhảy một điệu chứ? Nhạc hay quá," hắn nói, ánh mắt dán chặt vào chiếc váy đỏ của cô.
Hạ Thiên mỉm cười, một nụ cười quỷ quyệt. Cô nhìn thẳng về phía Giang Diên, thấy anh siết chặt nắm tay dưới bàn ăn đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
"Tại sao không?" cô nói với người đàn ông kia.
Cô bước ra sàn nhảy. Tiết tấu Jazz chậm rãi, gợi cảm. Cô nhảy một cách khiêu khích, ánh mắt luôn gửi tín hiệu đến Giang Diên. Cô biết anh đang đau đớn vì sự ghen tuông và bất lực khi phải ngồi yên đó, đóng vai trò của một người đàn ông hoàn hảo trong khi cô đang khiêu vũ dâm dục ngay trước mặt anh.
Giang Diên không thể chịu đựng được nữa. Anh đẩy ghế đứng dậy.
"Xin lỗi mọi người, tôi cần nghe một cuộc điện thoại," anh nói, giọng anh trầm và có phần gắt gỏng.
Anh bước nhanh ra khỏi bàn, đi thẳng về phía góc khuất nhất của quán bar, gần lối ra vào phòng vệ sinh.
Hạ Thiên thấy anh đi, cô kết thúc điệu nhảy của mình một cách đột ngột, xin lỗi người đàn ông kia. Cô theo anh vào góc khuất.
Anh đang đứng quay lưng lại, thở dốc. Anh tựa đầu vào tường, dáng vẻ bất lực và giận dữ.
"Cô đang làm cái quái gì ở đây, Hạ Thiên?" anh gằn giọng, không quay lại. "Cô đang thách thức tôi công khai đấy à?"
"Em chỉ đang tận hưởng sự tự do tuyệt đối của mình thôi, thưa giáo sư. Không phải giáo sư đã cho rằng em có quyền hành động theo ham muốn sao?" cô thì thầm, bước đến sát lưng anh.
Cô đưa tay lên, chạm vào thắt lưng anh, nơi có lớp vải vest dày.
"Giáo sư ghen à?" cô hỏi, giọng cô ngọt ngào và nhạo báng.
Giang Diên xoay người lại một cách đột ngột, ghì cô vào tường bằng một lực mạnh mẽ. Cả cơ thể anh áp chế cô, ngăn cô không thể nhúc nhích.
"Cô đang chơi với lửa đấy. Cô biết rõ tôi không thể chạm vào cô ở đây," anh nói, giọng nói đầy tuyệt vọng và giận dữ.
"Đó là lý do em thích nó, thưa giáo sư," cô nói, ngước nhìn lên anh, ánh mắt cô rực cháy. "Sự cấm kỵ làm cho nó ngọt ngào hơn. Em thích cảm giác giáo sư muốn chiếm hữu em ngay tại đây, ngay cả khi hôn thê của giáo sư chỉ cách chúng ta ba mươi mét."
Anh đưa tay lên, siết chặt quai hàm cô, đủ đau để cảnh cáo, nhưng đủ gần gũi để kích thích.
"Cô muốn gì, Hạ Thiên? Cô muốn tôi hủy hoại tất cả vì cô à?"
"Em muốn giáo sư thành thật với khao khát của mình. Và em muốn giáo sư chứng minh sự sở hữu của mình, ngay bây giờ," cô nói, sau đó cô làm một hành động táo bạo và khiêu dâm: cô nhón chân lên, ghì chặt môi mình vào tai anh.
"Giáo sư," cô thì thầm, giọng cô nóng bỏng như lửa cháy. "Chiếc cà vạt của giáo sư... trông thật tù túng. Em nhớ cảm giác nó bị vứt bỏ trên bàn làm việc của giáo sư."
Lời nói đó chính là chất kích thích cuối cùng. Khuôn mặt Giang Diên biến dạng vì dục vọng bị kìm nén. Anh không thể hôn cô. Anh không thể làm gì. Anh chỉ có thể trừng phạt cô bằng sự áp chế về thể xác.
Anh đẩy mạnh cơ thể anh vào cô, khiến cô cảm nhận được cấu trúc cương cứng của anh qua lớp vải. Đó là một sự thể hiện quyền lực thầm lặng, một lời cảnh cáo.
"Về nhà đi, Hạ Thiên. Ngay lập tức," anh ra lệnh, giọng anh khàn và gần như là rên rỉ. "Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi trong hoàn cảnh này nữa. Nếu không... tôi sẽ quên đi mọi ranh giới."
Anh buông cô ra, lùi lại một bước, thở dốc. Anh chỉnh lại áo vest, cố gắng lấy lại vẻ ngoài hoàn hảo.
Hạ Thiên mỉm cười chiến thắng. Cô đã thấy sự sụp đổ của anh.
Cô điềm tĩnh quay đi, nhưng trước khi khuất dạng, cô dừng lại, nhìn anh qua vai.
"Tạm biệt, Giáo sư Diên. Chúc giáo sư có một đêm vui vẻ với ranh giới của mình."
Sau đó, cô bước ra khỏi quán bar, để lại Giang Diên đứng đó, chiến đấu với sự ghen tuông, sự giận dữ và ham muốn đang thiêu đốt anh. Anh biết, cô đã thắng một hiệp nữa.