Gió thổi nhè nhẹ nơi bậc tam cấp tòa nhà văn phòng hiện đại. Trần Tĩnh Lam nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, lòng ngập tràn cảnh giác. Người đàn ông tên Trần Duật này – tổng giám đốc DCL, một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất nhì thành phố – tại sao lại đột ngột ngỏ lời giúp đỡ cô?
“Tại sao anh muốn giúp tôi?” – cô hỏi thẳng, giọng không mềm cũng chẳng cứng, nhưng rõ ràng phòng bị.
Trần Duật nheo mắt, ánh mắt sắc như dao, không giấu đi sự hứng thú.
“Tôi không phải kiểu người đi làm việc nghĩa. Nếu giúp cô, tôi sẽ có thứ tôi cần.”
“Thứ gì?”
“Thứ đang nằm trong tay kẻ mạo danh kia – quyền kiểm soát Trần Thị.”
Cô lặng người. Thì ra là vậy.
“Anh định thao túng công ty nhà tôi?” – cô gằn giọng, xoay người định rời đi.
“Không. Tôi định trả lại nó cho đúng người.” – Trần Duật nói tiếp, giọng trầm thấp, như kéo cô lại giữa ranh giới tin và không tin. “Nhưng tôi cần một đối tác đủ thông minh, đủ bản lĩnh để cùng tôi thực hiện kế hoạch. Tôi không cần một cô gái chỉ biết khóc lóc vì bị cướp danh phận.”
Câu nói của anh như một cú tát thẳng vào tự ái của Tĩnh Lam. Nhưng cô không hề phản bác, chỉ siết chặt tay.
Anh đang thử cô. Và cô hiểu rằng, trong thế giới này, chẳng ai dang tay cứu mình nếu bản thân không đủ giá trị.
Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nếu tôi đồng ý, kế hoạch của anh là gì?”
Trần Duật nhếch môi, ánh nhìn lóe lên một tia thích thú.
“Trước tiên, cần tìm ra lỗ hổng trong thân phận giả của cô ta. Giấy tờ, hồ sơ, tất cả đều có thể làm giả – nhưng nhân cách thì không.”
“Anh muốn đào sâu quá khứ của tôi?”
“Không – là quá khứ thật của cô ta.” Anh nhấn mạnh.
Một tuần sau.
Tĩnh Lam sống trong căn hộ nhỏ Trần Duật cung cấp – kín đáo, được bảo vệ nghiêm ngặt, không có ai theo dõi. Cô bắt đầu làm việc với nhóm điều tra riêng của anh – những người giỏi nhất, kín tiếng nhất.
Càng đào sâu, càng có nhiều thứ kỳ lạ hiện ra.
Cố Nhược Lam vốn chỉ là con gái của một nhân viên kế toán nhỏ, cha cô ta mất sớm, mẹ thì từng bị tố cáo lừa đảo. Học vấn bình thường, thành tích học tập trung bình, thậm chí từng bị cảnh cáo vì đạo văn. Thế nhưng một năm trước, hồ sơ học tập đột nhiên được “nâng cấp”, giấy khai sinh đổi họ tên trùng khớp với Trần Tĩnh Lam thật.
“Rõ ràng là có người chống lưng cho cô ta.” – Một điều tra viên kết luận.
“Có thể là Minh Kha?” – Tĩnh Lam gợi ý, lòng đau nhói khi nhắc đến cái tên quen thuộc.
Trần Duật khoanh tay, ánh mắt vẫn dán vào bảng thông tin trên màn hình: “Cũng có thể là chính gia đình cô, nhưng bị điều khiển trong vô thức. Cô ta rất thông minh, biết tạo dựng hình ảnh, lại có thai – đúng thời điểm.”
“Đứa bé đó... có thể không phải con Minh Kha?” – Tĩnh Lam hỏi nhỏ, nhưng cô cũng thấy điều mình nói thật tàn nhẫn.
Trần Duật không trả lời. Anh chỉ nhìn cô thật lâu, rồi nói:
“Muốn giành lại những gì thuộc về mình, cô phải học cách... tàn nhẫn hơn cả kẻ đã cướp chúng.”
Tĩnh Lam cúi đầu, bàn tay vô thức siết lại.
“Vậy bắt đầu từ đâu?”
“Chúng ta sẽ gài bẫy. Đưa cô ra ánh sáng không bằng khiến cô tự vạch mặt mình. Cô ta đang sống giả danh cô, nhưng cô ta không biết rõ về quá khứ thật của cô – những thứ chỉ có cô mới biết.”
“Ý anh là... ký ức?”
“Chính xác. Cô sẽ trở lại giới thượng lưu – nhưng dưới một thân phận khác. Một người bí ẩn, một nữ doanh nhân mới nổi. Từ đó, từng bước tiếp cận lại người nhà cô, nhất là Minh Kha.”
“Tiếp cận lại Minh Kha?” – Cô trừng mắt. “Tôi không muốn dây dưa với anh ta nữa!”
“Cô không cần yêu anh ta. Chỉ cần khiến anh ta nghi ngờ người bên cạnh. Đó là cách đơn giản nhất để khiến kẻ giả mạo rơi vào thế bị động.”
Tĩnh Lam im lặng rất lâu.
Rồi cô gật đầu.
“Được. Tôi sẽ làm.”
Trần Duật gật nhẹ, rồi đưa cô một chiếc hộp nhỏ.
“Một món quà.”
Cô mở ra – bên trong là một chiếc điện thoại mới, danh sách liên lạc chỉ có đúng một số – tên “TD”.
“Từ bây giờ, tôi là đối tác duy nhất của cô. Mọi chuyện còn lại – để tôi lo.”
Tối hôm đó, giữa ánh đèn thành phố, Trần Duật đứng trong văn phòng cao tầng của mình, nhìn ra khung kính lớn.
Trợ lý bước vào: “Tổng giám đốc, anh thật sự tin tưởng cô gái đó sao?”
Anh nhấp ly whisky, ánh mắt xa xăm.
“Không phải vì tin tưởng. Mà là vì cô ấy… rất giống người năm xưa.”
“Người nào ạ?”
Trần Duật không trả lời. Anh nhìn vào màn hình – nơi gương mặt Trần Tĩnh Lam đang hiện lên, kiên định và rắn rỏi.
Ván cờ đã bắt đầu.