Ba tuần sau.
Truyền thông rầm rộ đưa tin về một nhân vật mới nổi trong giới tài chính – Lâm Tĩnh, nữ doanh nhân trẻ, xinh đẹp, có tài đầu tư và khả năng thương lượng lạnh lùng đáng nể. Cô được đồn là đối tác chiến lược mới của Tập đoàn DCL, được đích thân Tổng giám đốc Trần Duật mời hợp tác trong dự án y tế quốc tế.
Không ai biết rằng Lâm Tĩnh chính là Trần Tĩnh Lam, sau khi đã thay đổi ngoại hình đôi chút, phong cách ăn mặc, cách nói chuyện, và tuyệt đối không hé lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào liên quan đến Trần gia.
Trần Duật sắp xếp cho cô xuất hiện tại một buổi tiệc đấu giá từ thiện – nơi Cố Nhược Lam và Trần Minh Kha sẽ có mặt với tư cách đại diện Trần Thị.
Đêm buông xuống, hội trường lộng lẫy tại khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố ngập tràn ánh sáng và tiếng nhạc du dương. Những quý cô quý ông ăn vận xa hoa, rượu vang sóng sánh trong ly, ánh đèn chùm pha lê phản chiếu khiến tất cả như bồng bềnh trong một giấc mộng giàu sang.
Tĩnh Lam – à không, Lâm Tĩnh, bước vào với bộ đầm dạ hội đen tuyền ôm sát cơ thể, được thiết kế độc bản bởi thương hiệu xa xỉ nhất Milan. Mái tóc búi cao, chiếc vòng cổ kim cương tinh xảo nơi cổ trắng ngần khiến cô trở nên bí ẩn, quyền lực và... hoàn toàn xa lạ với những người từng biết đến cô.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Bao nhiêu lời thì thầm nổi lên:
“Cô ấy là ai?”
“Nghe nói là đối tác mới của DCL.”
“Xinh đẹp quá mức, mà thần thái cũng không phải người bình thường…”
Tĩnh Lam mỉm cười nhẹ, từng bước sải chân đi giữa ánh nhìn soi xét đó – không run, không loạng choạng, chỉ còn sự kiêu hãnh lạnh lùng toát ra trong từng cử chỉ. Cô không còn là cô gái bị đuổi khỏi cổng tổ trạch ngày hôm ấy.
Cô là kẻ trở về với mục đích rõ ràng.
Ở một góc xa, Trần Duật đứng khoanh tay, ánh mắt sắc bén lặng lẽ theo dõi từng bước đi của cô. Anh cười khẽ, khẽ gật đầu như nói: “Tốt lắm.”
Tiếng người dẫn chương trình vang lên, giới thiệu sự kiện và các nhân vật chính:
“Xin mời đại diện Tập đoàn Trần Thị – Trần thiếu gia Trần Minh Kha và phu nhân tương lai, Cố Nhược Lam, lên sân khấu.”
Một tràng pháo tay nổi lên, đèn rọi thẳng vào đôi nam nữ bước lên bục cao. Minh Kha vẫn phong độ như ngày nào – áo tuxedo đen, mặt điển trai, ánh mắt sắc lạnh. Bên cạnh anh, Cố Nhược Lam mặc chiếc váy trắng dài, bụng bầu lấp ló sau lớp vải lụa mềm, tay đan chặt lấy tay Minh Kha, ánh mắt không giấu nổi sự đắc ý.
Tĩnh Lam đứng dưới, nhìn họ bằng ánh mắt bình thản, không còn oán hận – chỉ là sự quan sát của kẻ trên bàn cờ.
“Xin giới thiệu,” người dẫn chương trình tiếp tục, “vị khách đặc biệt hôm nay – nhà đầu tư chiến lược từ DCL – cô Lâm Tĩnh!”
Lại một tràng pháo tay, ánh đèn chuyển hướng về phía cô. Tĩnh Lam bước lên sân khấu, nở nụ cười nhã nhặn, bắt tay người dẫn chương trình và nhẹ gật đầu chào cặp đôi bên cạnh.
Khoảnh khắc ánh mắt cô chạm vào Minh Kha, tim cô khẽ se lại – chỉ trong tích tắc.
Anh nhìn cô, thoáng ngỡ ngàng. Cô thấy rõ ánh mắt anh khựng lại – có cái gì đó quen thuộc đang trỗi dậy trong tâm trí anh, nhưng anh không thể gọi tên.
Cố Nhược Lam cũng nhìn chằm chằm vào Tĩnh Lam, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác. Cô ta cảm nhận được nguy hiểm – như một con thú rừng nhận ra có kẻ đang xâm phạm lãnh địa của mình.
“Cô là Lâm Tĩnh?” – Cố Nhược Lam lên tiếng đầu tiên, cười nhẹ nhưng đầy soi mói. “Tôi nghe nói cô mới trở về nước?”
“Phải.” – Tĩnh Lam mỉm cười đáp. “Tôi từng sống ở Pháp nhiều năm. Mới đây quyết định đầu tư vào lĩnh vực y tế.”
Minh Kha xen vào, giọng anh bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở cô:
“Cô trông... rất quen. Chúng ta từng gặp nhau chưa?”
Tĩnh Lam nghiêng đầu, mỉm cười như không có gì:
“Có lẽ anh từng gặp người giống tôi.”
Cố Nhược Lam nắm chặt tay Minh Kha. Sự khó chịu trong cô ta ngày càng rõ rệt. Bản năng của người từng giả mạo thân phận quá lâu cho cô ta biết – người phụ nữ này không đơn giản.
Khi chương trình bước vào phần đấu giá, Tĩnh Lam chủ động ngồi gần bàn của Trần Thị. Mọi cử chỉ của cô khiến người ta không thể rời mắt – lịch thiệp, tinh tế, vừa đủ để khiến cặp đôi đối diện cảm thấy... bị đe dọa.
Trong khi ấy, Trần Duật đứng từ xa quan sát toàn bộ tình hình, khóe môi nhếch lên:
“Tốt lắm, Tĩnh Lam. Khiến chúng mất bình tĩnh. Khiến bọn chúng sợ.”
Sau buổi tiệc, Tĩnh Lam đang định rời khỏi hội trường thì bị một giọng nói cắt ngang:
“Khoan đã.”
Cô quay lại – Minh Kha.
Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt có sự hoang mang, pha lẫn chút gì đó rất mơ hồ:
“Cô... thật sự chưa từng quen tôi sao?”
Cô hơi khựng lại.
Rồi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Có lẽ ở kiếp trước.”
Và rồi, cô quay đi, để lại anh đứng đó, như thể vừa bị đánh thức khỏi một giấc mộng kéo dài suốt nửa năm.