lửa thử vàng gian nan thử nhỏ thiên kim giả

Chương 5: Lửa Thử Vàng Gian Nan Thử Nhỏ Thiên Kim Giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một đêm mưa nhẹ.

Bên trong căn biệt thự xa hoa thuộc khu đô thị Vinh Hoa, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa khắp phòng khách. Cố Nhược Lam ngồi trước bàn trang điểm, lau nhẹ lớp phấn còn vương trên mặt, nhưng đôi mắt sắc lạnh của cô ta không rời khỏi cánh cửa phòng đang khép hờ.

Minh Kha vừa trở về. Anh không nói gì, chỉ cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt và thả người xuống ghế sofa, đầu tựa ra sau.

Cô ta nhìn anh từ sau lưng, cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy dò xét:

“Tiệc tối nay… khá thành công, đúng không?”

Minh Kha không trả lời.

“Cô gái tên Lâm Tĩnh đó,” cô ta tiếp tục, cố gắng giữ cho giọng không run, “anh nghĩ sao về cô ta?”

Anh mở mắt, quay đầu lại nhìn cô. Một lúc sau, anh mới chậm rãi nói:

“Rất… quen.”

Tim Cố Nhược Lam như thắt lại.

“Quen?”

“Không rõ… chỉ là có cảm giác như từng biết cô ấy ở đâu đó. Không chỉ gương mặt, mà là ánh mắt. Cách cô ấy nhìn tôi. Rất giống…”

“Anh đang nói đến ai?” – cô ta cắt ngang, giọng đã không còn kiên nhẫn.

Minh Kha không trả lời ngay. Anh chống tay lên trán, như thể đang vật lộn với một ký ức không rõ ràng.

“…Giống Tĩnh Lam.”

Không khí trong phòng lập tức đông cứng.

Cố Nhược Lam bật cười, nhưng nụ cười đầy châm chọc:

“Anh vẫn chưa quên được cô ta à? Người bỏ đi biệt tích suốt nửa năm không một lời nhắn, để lại vị trí đại tiểu thư cho người khác? Người chẳng đoái hoài gì tới anh, tới gia đình?”

Minh Kha trừng mắt nhìn cô ta:

“Cô ấy không bỏ đi. Cô ấy chỉ… cần thời gian.”

“Thời gian?” – Cố Nhược Lam bật cười cay nghiệt. “Nửa năm biến mất, chẳng liên lạc, rồi đột nhiên có người giống cô ta xuất hiện và khiến anh dao động? Anh thật nực cười!”

“Còn em thì sao?” – Minh Kha bật dậy, giọng bắt đầu gắt lên. “Em có chắc… em là thật?”

Sự im lặng chết chóc kéo dài trong phòng.

Cố Nhược Lam sững người, ánh mắt cô ta tối sầm lại. Nhưng chỉ trong vài giây, cô ta lại nở nụ cười mềm mại, chạm nhẹ tay lên bụng đang lớn dần:

“Em có thể không giống ai đó… nhưng đứa trẻ trong bụng em là thật.”

Minh Kha nhìn cái bụng ấy, rồi quay mặt đi, không nói thêm lời nào.

Anh không biết từ khi nào trong lòng mình đã bắt đầu rạn nứt. Từ khi Tĩnh Lam đột ngột biến mất, từ khi Cố Nhược Lam xuất hiện như thể thay thế hoàn hảo mọi thứ, và nhất là… từ ánh mắt quen thuộc anh thấy trong buổi tiệc hôm nay.

Một ánh mắt không thể nào giả được.

Tại một nơi khác, trong căn hộ kín đáo mà Trần Duật sắp xếp.

Tĩnh Lam ngồi trước laptop, đang xem lại đoạn ghi hình buổi tiệc. Dưới góc quay của camera nhỏ gắn trên vòng cổ, cô ghi lại được toàn bộ ánh mắt, phản ứng của Cố Nhược Lam và Minh Kha. Mỗi biểu cảm đều được phân tích lại tỉ mỉ.

Trần Duật bước vào, tay cầm hai ly rượu vang.

“Cô diễn tốt lắm.” – Anh đặt một ly trước mặt cô.

“Anh thấy Minh Kha nghi ngờ chưa?” – Tĩnh Lam không quay lại, mắt vẫn dán vào màn hình.

“Rồi. Nhưng chưa đủ. Một chút nghi ngờ không khiến hắn quay đầu. Cô phải khiến hắn tin rằng chính hắn đang bị lừa dối.”

“Còn Nhược Lam?”

“Cô ta đã bắt đầu lo sợ. Lần tới, tôi muốn cô khiến cô ta nổi điên.”

Tĩnh Lam nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trở nên lạnh lùng:

“Vậy thì đến lúc dùng trí nhớ thật rồi.”

Hai ngày sau.

Một cuộc phỏng vấn độc quyền được tung ra trên tạp chí tài chính hàng đầu thành phố. Chủ đề: “Lâm Tĩnh – Người phụ nữ bí ẩn sắp khuấy đảo thị trường đầu tư y tế”.

Trong bài phỏng vấn, khi được hỏi về nguồn cảm hứng đầu tư vào lĩnh vực y tế, Lâm Tĩnh trả lời:

“Tôi lớn lên trong một gia đình có truyền thống y học lâu đời. Ông nội tôi là danh y, cha tôi từng là bác sĩ phẫu thuật trước khi chuyển sang quản lý bệnh viện. Tôi học cách cảm nhận mạch đập, hiểu về cấu trúc xương người từ năm 10 tuổi.”

“Thậm chí có lần, tôi vô tình làm gãy chân gấu bông của em trai họ, tôi còn bó lại đúng quy trình y học cổ truyền. Ông tôi đã cười rất lớn hôm đó.”

Chi tiết tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, lại khiến những người thật sự thuộc Trần gia không thể không nhớ.

Bởi vì… chuyện đó từng xảy ra.

Bởi vì… chỉ Trần Tĩnh Lam thật mới có thể biết.

Tại Trần gia, khi bà Trần – mẹ của Tĩnh Lam – đọc bài báo, tay bà khựng lại giữa trang giấy. Mặt bà trắng bệch.

Bà quay sang nhìn Nhược Lam đang ngồi cắm hoa.

“Chuyện… con gấu bông bị bó chân, con có nhớ không?”

Nhược Lam giật mình, lắp bắp:

“Mẹ… mẹ đang nói gì vậy?”

“Con từng kể với mẹ, khi con còn nhỏ… con làm gãy chân gấu bông, rồi ông nội bó lại theo cách y học cổ truyền. Con có nhớ không?”

Nhược Lam mím môi. Mắt cô ta chớp lia lịa.

“…Con không nhớ lắm, chuyện nhỏ thôi mà mẹ.”

Bà Trần không nói gì thêm, nhưng ánh mắt bà đã bắt đầu dao động. Một hạt mầm nghi ngờ vừa rơi vào.

Và từ lúc đó, nó sẽ lớn dần.

Tối hôm ấy, Tĩnh Lam nhận được một cuộc gọi lạ.

Giọng đàn ông ở đầu dây bên kia trầm thấp, có chút lo lắng:

“Cô… là Trần Tĩnh Lam thật sao?”

Cô ngạc nhiên:

“Ai đang gọi vậy?”

“Tôi là… Phó chủ tịch Trần Thị. Tôi từng thay tã cho cô khi cô còn bé. Nếu cô thật sự là người tôi n


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.