Cuộc gọi từ người tự xưng là Phó chủ tịch Trần Thị khiến Tĩnh Lam không thể ngồi yên. Dù đã được Trần Duật dặn phải cẩn thận, không vội tin ai, nhưng linh cảm mách bảo cô – cuộc gọi này không thể bỏ qua.
Địa điểm hẹn là một quán trà cũ kỹ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, gần khu vực ngoại ô thành phố. Địa chỉ đủ kín đáo để tránh mọi tai mắt, và cũng đủ kỳ lạ để cô hiểu – người kia rất sợ bị theo dõi.
Tối hôm đó, cô mặc áo khoác dài, đội mũ và khẩu trang, ngụy trang kỹ càng. Trần Duật cử một vệ sĩ theo sau từ xa để đảm bảo an toàn, nhưng không can thiệp vào cuộc gặp.
Bên trong quán trà, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống bàn gỗ cũ, một người đàn ông trung niên đang ngồi sẵn, dáng người hơi gầy, mái tóc đã pha sương. Thấy cô bước vào, ông lập tức đứng dậy.
“Cô là… Tĩnh Lam thật sao?”
Cô gỡ khẩu trang, ánh mắt thẳng thắn nhìn ông:
“Chú là Phó chủ tịch Mạc Văn Quân?”
Ông gật đầu, xúc động hiện rõ trên gương mặt.
“Trời ơi… tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô. Khi cô biến mất, tôi đã nghi ngờ ngay. Nhưng khi Nhược Lam mang bản xét nghiệm ADN và giấy tờ chứng minh, cả Hội đồng quản trị đều bị bịt mắt. Tôi cũng bị ép nghỉ hưu sớm, giam lỏng ở quê.”
Tĩnh Lam lặng người. Mạc Văn Quân từng là bạn thân chí cốt của cha cô – ông Trần Quốc Hưng. Năm xưa khi cha cô mở rộng Trần Thị, ông Mạc là người sát cánh bên cạnh.
“Chú gọi cho cháu là để nói về chuyện gì?” – cô hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Mạc Văn Quân lấy từ cặp tài liệu ra một phong bì cũ kỹ, đặt lên bàn, đẩy về phía cô.
“Đây là bản sao di chúc gốc của cha cô. Tôi giữ một bản phòng trường hợp khẩn cấp.”
Tĩnh Lam vội mở ra, lật từng trang giấy đã úa màu.
Trong đó ghi rõ:
▪️ Người thừa kế hợp pháp của toàn bộ cổ phần và quyền kiểm soát Trần Thị là Trần Tĩnh Lam, con gái ruột duy nhất.
▪️ Trong trường hợp mất tích, toàn bộ tài sản sẽ được tạm thời quản lý bởi Hội đồng quản trị, không được chuyển nhượng, trao quyền hay thay đổi danh phận người thừa kế cho bất kỳ cá nhân nào khác.
Tĩnh Lam nắm chặt tay, môi mím chặt.
“Cháu có thể dùng bản sao này không?”
“Không. Muốn lật lại vụ việc, cháu cần bản gốc – hiện đang bị giữ trong két sắt tại Trần gia, tầng hầm thứ hai.”
Cô ngẩng lên: “Nhưng làm sao cháu vào được đó?”
Ông Mạc nhấn giọng:
“Phải có dấu vân tay của bà Trần hoặc… cô Nhược Lam.”
Tĩnh Lam nhíu mày. Dù giả mạo, nhưng hiện tại Cố Nhược Lam đã thay thế hoàn toàn vị trí cô, kể cả trong hệ thống an ninh nội bộ Trần gia.
“Không dễ đâu.” – cô lặng lẽ thở ra.
“Nhưng cháu có thể tạo cơ hội. Nếu khiến Hội đồng quản trị nghi ngờ, ép gia đình mở két kiểm tra, họ sẽ không thể chối cãi.”
Tĩnh Lam gật đầu. Trong lòng, những mảnh ghép đang dần hoàn chỉnh.
Đêm đó, cô ngồi đối diện Trần Duật trong phòng họp riêng. Ánh đèn hắt xuống khuôn mặt trầm tư của anh, đôi mắt vẫn sắc bén như thường.
“Thông tin về di chúc là thật.” – cô nói. “Em cần một kế hoạch để đưa chuyện này ra ánh sáng, đúng lúc, đúng chỗ.”
Trần Duật nhíu mày, dựa người ra sau:
“Công khai ngay bây giờ là hạ sách. Cô chưa có chứng cứ pháp lý. Tốt nhất là dùng chính Hội đồng quản trị để lật lại.”
“Ý anh là khiến họ tự yêu cầu kiểm tra?”
“Đúng. Muốn vậy, chúng ta phải hạ uy tín của Cố Nhược Lam, khiến họ cảm thấy cô ta không đủ tư cách nắm quyền.”
“Em có thể tung vài chi tiết mâu thuẫn trong hồ sơ học tập của cô ta, rồi gợi ý truyền thông điều tra…”
“Và tốt hơn hết,” – Trần Duật đứng dậy, nở nụ cười nhạt, “hãy để cô ta tự tay đào hố chôn mình.”
Vài ngày sau, trên mạng xã hội xuất hiện một tài khoản ẩn danh, tiết lộ hàng loạt bằng chứng về bằng cấp giả của một nữ doanh nhân trẻ đang nổi tiếng. Kèm theo đó là hình ảnh bảng điểm gốc – nơi tên “Cố Nhược Lam” nằm trong danh sách bị đình chỉ vì gian lận học thuật cách đây 4 năm.
Tin tức bùng nổ.
Cộng đồng mạng truy tìm từng chi tiết, kéo theo hàng loạt tạp chí vào cuộc.
Ban truyền thông Trần Thị buộc phải họp khẩn.
Trong cuộc họp kín của Hội đồng quản trị, giám đốc truyền thông ném bản in bài viết xuống bàn:
“Cố Nhược Lam đang bị bôi nhọ, nếu không có phản hồi minh bạch, toàn bộ danh tiếng Trần Thị sẽ sụp đổ!”
Một người trong hội đồng gõ tay lên bàn:
“Tôi đề nghị mở két lưu trữ di chúc, xem xét lại tư cách thừa kế.”
Không khí căng như dây đàn.
Cố Nhược Lam ngồi cạnh Minh Kha, mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
“Đây là bịa đặt! Có kẻ nào đó đang muốn chia rẽ nội bộ!”
Minh Kha nhìn cô, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tôi sẽ đưa cô về Trần gia. Mở két. Chứng minh cho tất cả thấy… cô là người thừa kế hợp pháp.”
Cô ta lập tức quay sang anh, hoảng hốt:
“Anh không tin em sao?”
Minh Kha lạnh lùng:
“Đã đến lúc mọi thứ phải rõ ràng.”
Tĩnh Lam nhận được tin báo – Hội đồng quản trị sẽ đến Trần gia vào thứ Sáu tới, để tận tay mở két kiểm tra bản di chúc. Cô chỉ còn ba ngày để chuẩn bị.
Trần Duật gọi cô lên sân thượng, nơi anh đang đứng nhìn xuống thành phố về đêm.
“Đây là thời khắc quan trọng. Nếu kế hoạch trục trặc, cô sẽ bị bắt vì tội mạo danh.”
Cô bước lại, ánh mắt kiên định:
“Em không còn đường lui.”
Trần Duật nhìn cô, rồi dịu giọng:
“Vậy để tôi chắn gió. Cô chỉ cần tiến về phía trước.”
Lần đầu tiên, bàn tay anh nhẹ đặt lên vai cô – không phải như một ông chủ, mà như một người sẵn sàng đứng bên cô bất kể kết quả là gì.