lửa thử vàng gian nan thử nhỏ thiên kim giả

Chương 7: Lửa Thử Vàng Gian Nan Thử Nhỏ Thiên Kim Giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu – 9 giờ sáng.

Cổng lớn Trần gia mở rộng, đón đoàn xe sang trọng chở theo tám thành viên Hội đồng quản trị. Không khí bao trùm là sự im lặng đến nghẹt thở. Ai nấy đều biết rằng, buổi kiểm tra hôm nay sẽ quyết định số phận người nắm quyền Trần Thị – Cố Nhược Lam, hoặc… một người khác.

Minh Kha lái xe riêng, không để tài xế đi cùng. Cố Nhược Lam ngồi bên cạnh, gương mặt trang điểm kỹ càng nhưng không che nổi sự tái nhợt. Tay cô ta nắm chặt túi xách, móng tay bấm sâu vào da.

“Tôi đã xác minh lại bằng cấp rồi, không ai có thể chứng minh là giả.” – cô ta lên tiếng, như một lời trấn an lẫn cảnh báo.

Minh Kha không đáp, chỉ nhìn thẳng đường, nhưng ánh mắt lạnh hơn bao giờ hết.

“Anh… thật sự nghi ngờ em sao?” – cô ta quay sang, mắt ngấn nước.

“Không phải tôi nghi ngờ.” – Anh nói, không quay đầu. “Là em khiến tôi không thể không nghi ngờ.”

Chiếc xe rẽ vào sân trước Trần gia.

Bên trong phòng làm việc dưới tầng hầm thứ hai – nơi cất giữ những tài liệu quan trọng của Trần Thị, két sắt đứng sừng sững sau tấm tường trượt. Thiết kế bảo mật ba lớp: mã số, vân tay, và nhận diện giọng nói.

Chỉ có bà Trần – mẹ Tĩnh Lam, và người thừa kế hợp pháp mới có quyền mở.

Hội đồng ngồi vào vị trí quan sát. Một trợ lý bật máy ghi hình, đảm bảo tất cả diễn ra đúng thủ tục.

Minh Kha ra hiệu:

“Cô Cố, mời.”

Cố Nhược Lam bước tới, giấu đi vẻ bồn chồn.

Cô ta nhập mã số – đúng.

Đặt tay lên máy quét vân tay – hệ thống nhận diện thành công.

Đến bước cuối cùng – nhận diện giọng nói.

“Cố Nhược Lam, người thừa kế hợp pháp của Trần Thị.” – cô ta nói rõ.

Hệ thống báo lỗi.

Tiếng “beep!” vang lên chói tai. Trợ lý kiểm tra lại. Nhược Lam sững người.

“Tôi… tôi nói lại.”

Cô ta lập lại câu lệnh – vẫn không nhận.

Thử lại lần ba – thất bại.

Mọi người bắt đầu xì xào.

Minh Kha nhíu mày, quay sang bà Trần – lúc này đã mặt trắng như tờ giấy:

“Mẹ, mẹ mở giúp.”

Bà Trần bước tới, ánh mắt dán vào Nhược Lam rất lâu, rồi quay đi. Bà nhập mã, đặt vân tay, nói:

“Trần Ánh Tuyết, mẹ của Trần Tĩnh Lam.”

Két mở.

Bên trong là một hộp gỗ sơn mài, được niêm phong, dán tem đỏ ký hiệu pháp lý. Trợ lý đeo găng tay, mở hộp.

Di chúc gốc.

Trưởng ban pháp lý đứng dậy, đọc to nội dung trước tất cả mọi người – từng chữ giống y hệt bản sao ông Mạc Văn Quân đưa cho Tĩnh Lam:

"Toàn bộ cổ phần Trần Thị được thừa kế bởi Trần Tĩnh Lam – con gái duy nhất và hợp pháp của tôi.

Trong mọi trường hợp mất tích, danh phận thừa kế không được chuyển nhượng hay bị thay đổi.

Bất kỳ cá nhân nào giả mạo sẽ bị truy cứu pháp luật."

Im lặng tuyệt đối.

Minh Kha quay phắt sang Cố Nhược Lam, gằn giọng:

“Cô giải thích đi.”

Cô ta lùi một bước, môi run rẩy, mồ hôi lấm tấm trên trán:

“Tôi… tôi chỉ làm theo lời bác sĩ. Họ bảo tôi có thể thay thế, vì Tĩnh Lam mất tích quá lâu, nên để Trần Thị không rơi vào hỗn loạn—”

“Cô làm giả kết quả ADN, giả mạo danh phận, rồi còn hợp thức hóa mọi thứ bằng đứa bé?” – Một thành viên Hội đồng đập tay xuống bàn.

Cố Nhược Lam hét lên:

“Tôi có thai thật! Tôi là vị hôn thê của Minh Kha!”

Nhưng lúc này, chính Minh Kha cũng rút tay khỏi cô ta.

“Phải. Nhưng tôi chưa từng xác nhận danh phận cô là Trần Tĩnh Lam. Cô lừa cả tôi.”

Cô ta òa khóc, quỳ xuống:

“Không! Em chỉ muốn có một gia đình… Em không muốn bị bỏ rơi!”

Bà Trần lúc này đã không còn nhìn cô ta như con gái nữa. Bà đứng lặng thinh, rút điện thoại, bấm số:

“Luật sư Lưu, chuẩn bị hồ sơ kiện Cố Nhược Lam vì hành vi giả mạo, chiếm đoạt tài sản và làm tổn hại danh dự gia đình Trần Thị.”

Ba tiếng sau – tin tức nổ ra trên toàn quốc:

“Trần Thị xác nhận người thừa kế hợp pháp là Trần Tĩnh Lam. Cố Nhược Lam bị cáo buộc giả mạo thân phận.”

Mạng xã hội náo loạn.

Các tạp chí đăng bài:

“Đại tiểu thư thật trở lại sau nửa năm mất tích.”

“Cú phản đòn của Trần Tĩnh Lam khiến giới tài chính choáng váng.”

Còn tại một góc yên tĩnh ở tòa nhà DCL, Tĩnh Lam ngồi một mình, nhìn bài báo trên màn hình, tay cầm ly rượu đỏ.

Cánh cửa bật mở. Trần Duật bước vào.

Cô quay sang, ánh mắt vừa mệt mỏi, vừa bình thản:

“Xong rồi.”

Anh gật đầu:

“Cô thắng rồi.”

“Chưa. Chỉ là lấy lại được tên mình. Mọi thứ khác… còn cả một chặng đường.”

Trần Duật đi đến, ngồi xuống cạnh cô.

“Vậy, cô muốn đi đâu tiếp?”

Tĩnh Lam nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố rực rỡ.

“Trần Thị vẫn chưa sạch bóng kẻ cơ hội. Em phải dọn dẹp. Nhưng lần này, em sẽ không làm một mình.”

Trần Duật mỉm cười, nhẹ cụng ly với cô.

“Không. Lần này… có tôi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.