luật chơi của kẻ quyến rũ

Chương 3: Lời Đề Nghị Không Thể Từ Chối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi ăn tối, Quang đưa Linh về ký túc xá. Chiếc xe sang trọng dừng lại ở một con hẻm tối tăm, nơi sự hào nhoáng của nó trở nên lạc lõng. Linh xuống xe, và trước khi cô kịp nói lời tạm biệt, Quang đã nói một câu khiến cô phải dừng lại.

"Cô cần bao nhiêu để không bao giờ phải quay về nơi này nữa?" anh hỏi, giọng anh không có sự thương hại, chỉ có sự thực dụng.

Linh quay lại, nhìn thẳng vào anh ta. Câu hỏi đó đi thẳng vào nỗi khao khát sâu kín nhất của cô. Sự nghèo đói là một cái lồng mà cô đã sống trong đó suốt 23 năm. Cô đã dùng mọi cách để thoát ra, và giờ đây, cánh cửa đã mở.

"Anh không thể mua tôi," Linh đáp, giọng cô đầy thách thức. "Tôi không phải là một món đồ."

"Tôi không muốn mua cô," Quang nói, ánh mắt anh ta đầy sự mưu toan. "Tôi muốn thuê cô. Hợp đồng này không phải là một đêm, mà là một cuộc đời. Cô sẽ có mọi thứ: một căn hộ sang trọng, một chiếc xe, một tài khoản ngân hàng không giới hạn... nhưng đổi lại, cô phải hoàn toàn thuộc về tôi. Tình dục, thời gian, sự chú ý... tất cả đều là của tôi. Mọi thứ đều theo luật chơi của tôi."

Linh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đây không phải là một lời đề nghị về tình yêu hay tình dục. Đây là một thỏa thuận quyền lực. Quang muốn một thứ mà tiền bạc không thể mua được: sự phục tùng tuyệt đối. Anh ta muốn một con người phải hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta, một con người mà anh ta có thể kiểm soát.

"Và nếu tôi từ chối?" Linh hỏi.

"Vậy thì cô sẽ mãi mãi là cô gái đứng trong một con hẻm tối tăm, khao khát những thứ mà cô không thể có," Quang đáp một cách tàn nhẫn. "Nhưng tôi biết cô sẽ không từ chối. Cô thông minh hơn thế. Cô nhìn thấy cơ hội."

Quang nói đúng. Linh không thể từ chối. Lời đề nghị đó là một con dao hai lưỡi. Một mặt, nó là một sự giam cầm. Mặt khác, nó là con đường ngắn nhất để thoát ra khỏi sự nghèo khó.

"Được," Linh nói, giọng cô kiên định. "Nhưng tôi có một điều kiện. Anh có thể kiểm soát cuộc sống của tôi, nhưng tôi sẽ là người kiểm soát sự thỏa mãn của chúng ta. Anh có thể có mọi thứ, nhưng khoái cảm của anh sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào sự cho phép của tôi."

Ánh mắt Quang lóe lên một tia thích thú. Anh ta đã quá quen với việc phụ nữ vội vàng thỏa mãn anh ta. Linh thì ngược lại. Cô đang dùng chính thứ mà anh ta khao khát nhất để làm vũ khí.

"Hấp dẫn," Quang nói, một nụ cười xuất hiện trên môi. "Trò chơi bắt đầu."

Sau khi Quang lái xe đi, Linh vẫn đứng đó một lúc lâu. Cô biết rằng, cô vừa bán một phần tự do của mình để mua lại sự tự do lớn hơn. Cô đã bước vào một trò chơi đầy nguy hiểm, nơi cô phải dùng trí thông minh và sự quyến rũ để thao túng người đàn ông quyền lực nhất mà cô từng gặp.

Cô đã đồng ý với lời đề nghị của anh ta. Nhưng cô không có ý định phục tùng. Cô có ý định lật đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×