Sáng hôm sau, một chiếc xe sang trọng đến đón Linh tại ký túc xá. Cô bước lên xe, ngồi xuống ghế sau êm ái, nơi một chiếc máy tính bảng đã được đặt sẵn. Màn hình hiển thị một tin nhắn từ Quang: “Luật chơi đầu tiên: Từ giờ, mọi giao tiếp của chúng ta đều bằng văn bản hoặc qua cuộc gọi đã được lên lịch. Sự bất ngờ là một phần của quyền lực. Hôm nay chúng ta sẽ ký một thỏa thuận bằng miệng.”
Chiếc xe đưa Linh đến một căn hộ penthouse xa hoa, nhìn ra toàn cảnh thành phố. Đó là một không gian tối giản, đầy nghệ thuật và sự tinh tế – một bản sao hoàn hảo của chính Quang. Anh ta đứng giữa căn phòng, không phải với thái độ của một ông chủ, mà của một người đang chờ đợi một đối tác.
Quang đưa cho Linh một ly nước lọc. "Nào, chúng ta hãy nói chuyện như những người làm kinh doanh. Rõ ràng, không cảm xúc."
Anh ta bắt đầu vạch ra những quy tắc. "Luật thứ hai: Cô sẽ không được liên lạc với tôi trừ khi tôi cho phép. Cô sẽ luôn phải sẵn sàng cho những yêu cầu bất ngờ của tôi. Có thể là một bữa tối, một chuyến đi cuối tuần, hoặc chỉ là một cuộc gọi lúc nửa đêm. Cô không được phép từ chối."
Linh lắng nghe một cách cẩn thận, nhưng cô không im lặng. Cô đưa ra những điều kiện của riêng mình. "Vậy thì, luật thứ ba: Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì mà tôi không đồng ý. Anh có thể yêu cầu, nhưng tôi có quyền từ chối. Và anh phải chấp nhận sự từ chối đó mà không có sự trừng phạt."
Quang nhướng mày. "Điều đó đi ngược lại ý định của tôi."
"Nhưng nó phù hợp với quyền kiểm soát của tôi," Linh đáp lại một cách bình tĩnh. "Nếu anh muốn trò chơi này tiếp tục, anh phải hiểu rằng sự phục tùng của tôi là có điều kiện. Tôi sẽ làm mọi thứ, miễn là tôi vẫn cảm thấy mình có quyền lực."
Quang nhận ra Linh không phải là một con búp bê để anh ta điều khiển. Cô là một đối thủ. Anh ta thích điều đó. Anh ta biết, một trò chơi mà không có sự thách thức thì sẽ nhanh chóng trở nên nhàm chán.
"Được," Quang nói, ánh mắt anh ta đầy sự thích thú. "Luật thứ tư: Mọi món quà tôi tặng cô đều có một thỏa thuận bí mật kèm theo. Một sự phục tùng đổi lấy một món đồ."
Linh gật đầu. "Và luật thứ năm: Sự thỏa mãn của anh là một phần thưởng. Nó phải được tôi cho phép. Nó có thể bị rút lại bất cứ lúc nào."
Cuộc đối thoại trở nên căng thẳng. Họ không chỉ nói về tiền bạc hay tình dục, mà là về một sự trao đổi quyền lực phức tạp. Sự thỏa thuận bằng miệng này đã thiết lập một nền tảng vững chắc cho một trò chơi đầy rủi ro và mạo hiểm. Linh không có quyền lực tài chính, nhưng cô có quyền lực về cảm xúc và thể xác, thứ mà Quang khao khát.
Cuộc trò chuyện kết thúc. Linh rời đi với một sự thỏa thuận không giấy tờ, nhưng ràng buộc hơn bất kỳ hợp đồng nào. Cô đã mua được sự tự do tài chính, nhưng cô biết rằng cái giá phải trả là sự mất tự do cá nhân. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, cô tin rằng cô có thể lật ngược thế cờ. Cô không phải là người phục tùng. Cô là kẻ thao túng.