Chiếc xe hơi sang trọng đưa Lâm An Hạ rời khỏi tòa nhà chọc trời, lao nhanh qua màn đêm của thành phố, đi về một hướng mà cô chưa từng đặt chân đến. Cô ngồi ở ghế sau, cách xa Lý Hoàng Thiên, người đang bận rộn với điện thoại. Anh ta không nói một lời nào với cô. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn bất kỳ lời đe dọa nào. Cô không còn là một con người, cô là một món hàng vừa được giao dịch, và giờ đây, cô đang được vận chuyển đến kho chứa hàng.
Sau gần hai giờ đồng hồ, chiếc xe đi vào một con đường rừng vắng vẻ, dẫn đến một cổng lớn bằng sắt rèn tinh xảo. Biệt thự hiện ra: một kiến trúc hiện đại, tối giản, nằm khuất mình giữa rừng cây và nhìn ra một hồ nước tĩnh lặng. Nó đẹp đến mức rợn người, như một chiếc lồng vàng dành cho những sinh vật quý hiếm.
Hoàng Thiên xuống xe trước, không thèm đợi cô. An Hạ theo sau, cảm thấy không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch ở nơi này đang siết chặt lấy cô. Căn nhà toát ra sự giàu có điên rồ và sự cô độc tuyệt đối của người sở hữu. Một quản gia lớn tuổi và một cô hầu gái trẻ đứng chờ ở cửa, cúi đầu chào.
"Đây là quản gia Tôn và Lan," Hoàng Thiên nói, giọng anh ta không hề có sự ấm áp. "Họ sẽ cung cấp cho cô mọi nhu cầu về vật chất. Nhưng cô không được phép nói chuyện với họ về bất cứ điều gì cá nhân. Cô chỉ được nói khi họ hỏi, và trả lời bằng từ ngữ tối thiểu. Họ không phải là bạn của cô."
An Hạ cảm thấy mình bị tước đi quyền giao tiếp, một trong những quyền cơ bản nhất của con người.
Hoàng Thiên dẫn cô lên lầu, đến một căn phòng ở góc biệt thự. Căn phòng rộng lớn, sang trọng không kém gì phòng làm việc của anh ta, với tông màu trắng, xám, và đen. Tầm nhìn ra hồ nước tuyệt đẹp. Nhưng cô biết, đây không phải là nơi nghỉ ngơi, đây là phòng giam.
"Đây là lãnh thổ của cô," Hoàng Thiên nói, dựa người vào khung cửa. "Căn phòng này, và phòng tắm này. Cô không được phép đi ra khỏi cánh cửa này, trừ khi tôi ra lệnh. Cô sẽ được thông báo lịch trình làm việc và các cuộc gặp mặt. Bất kỳ sự tò mò, khám phá, hoặc cố gắng đi lang thang nào sẽ bị coi là vi phạm điều khoản giam cầm nghiêm trọng."
Anh ta tiến lại gần, đưa tay ra, chạm vào má cô. Cú chạm lạnh lẽo, không hề có sự dịu dàng.
"Tôi không cần em làm trò giải trí cho tôi bằng sự thân mật giả tạo, Lâm An Hạ," anh ta nói. "Tôi cần em làm nô lệ cảm xúc. Tôi muốn sự phục tùng hoàn toàn. Tôi muốn em sợ hãi tôi, nhưng vẫn khao khát tôi. Đó là luật lệ của Kẻ Săn Mồi."
Hoàng Thiên kiểm tra cơ thể cô, ánh mắt anh ta sắc lạnh và xâm phạm. Anh ta nhẹ nhàng kéo cổ áo cô xuống một chút. An Hạ đứng im, không dám cử động. Sự chiếm hữu này là một lời đe dọa.
"Tôi đã mua em, và tôi sẽ kiểm tra hàng hóa của mình," anh ta nói. "Mọi thứ đều hoàn hảo. Em sẽ là món đồ chơi đẹp đẽ nhất trong bộ sưu tập của tôi."
Anh ta lùi lại, nhìn cô từ đầu đến chân. "Quản gia Tôn sẽ mang quần áo mới đến. Chúng không phải là quần áo lỗi thời. Chúng là những bộ đồ được thiết kế riêng. Em sẽ mặc chúng. Mọi thứ em mặc, mọi thứ em ăn, mọi thứ em làm, đều phải được tôi cho phép. Em sẽ sống như một nữ hoàng bị giam cầm."
Trước khi rời đi, Hoàng Thiên ra lệnh: "Em có một đêm để làm quen với căn phòng. Sáng mai, tôi sẽ bắt đầu huấn luyện em. Chuẩn bị tinh thần đi, Con Mồi. Trò chơi đã bắt đầu."
Cánh cửa đóng lại. An Hạ chạy đến, cố gắng mở cửa, nhưng nó đã bị khóa từ bên ngoài. Cô quay lại, nhìn vào căn phòng sang trọng, tuyệt vọng. Cô đã bị giam giữ hoàn toàn. Cô mất đi mọi thứ, và giờ đây, cô thuộc về Lý Hoàng Thiên, kẻ kiểm soát tàn nhẫn và nguy hiểm nhất mà cô từng gặp. Cô ôm mặt khóc, nhưng không một ai có thể nghe thấy cô trong căn phòng kín mít này. Cô biết, để sống sót, cô phải học cách tuân thủ Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi.