Đêm đầu tiên trôi qua trong sự cô đơn và tuyệt vọng. An Hạ không ngủ được. Cô dành cả đêm để nghiên cứu căn phòng: cửa sổ lớn, ban công bị khóa, và một cánh cửa gỗ cứng rắn dẫn ra hành lang. Cô là tù nhân, dù được bao bọc trong nhung lụa.
Sáng hôm sau, quản gia Tôn mang đến một chiếc khay ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng, cùng với một bộ đồ lụa trắng đơn giản. "Chủ nhân yêu cầu cô thay đồ. Sau đó, cô sẽ xuống phòng làm việc của ngài."
An Hạ thay đồ. Bộ đồ lụa vừa vặn hoàn hảo, nhưng cô cảm thấy trần trụi và dễ bị tổn thương.
Buổi Huấn Luyện Đầu Tiên
Phòng làm việc của Hoàng Thiên nằm ở tầng dưới, một không gian rộng lớn, tối tăm hơn. Khi An Hạ bước vào, Hoàng Thiên đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh ta sắc lạnh và tập trung.
"Lại đây," anh ta ra lệnh, không ngước nhìn.
An Hạ tuân theo, đứng trước bàn anh ta.
"Luật lệ đầu tiên: Khi tôi nói chuyện với em, em phải nhìn thẳng vào mắt tôi. Nếu em muốn nói, em phải xin phép. Nếu em được hỏi, câu trả lời phải ngắn gọn và trung thực. Em có hiểu không?"
"Tôi... tôi hiểu," An Hạ đáp.
Hoàng Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta đầy sự khó chịu. "Câu trả lời sai. Em không còn là 'tôi'. Em là 'Con Mồi', hoặc nếu em muốn sự trang trọng, em có thể gọi tôi là 'Chủ nhân'. Từ giờ, em phải gọi tôi là Chủ nhân."
Sự nhục nhã dâng lên trong An Hạ, nhưng cô biết cô không có lựa chọn. "Vâng, Chủ nhân."
Hoàng Thiên mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo đầy sự hài lòng. "Tốt. Bài học về ngôn ngữ đã xong. Bây giờ, đến bài học về giới hạn."
Anh ta mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong là một chiếc vòng chân. Nó được làm từ da đen cao cấp, với khóa kim loại bạc, tinh xảo nhưng chắc chắn. Ở mặt trong có một con chip nhỏ.
"Quỳ xuống," Hoàng Thiên ra lệnh.
An Hạ do dự, sự kiêu hãnh cuối cùng của cô muốn kháng cự.
"Ngay lập tức, An Hạ. Đừng thử thách giới hạn của tôi."
Cô buộc phải quỳ xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Hoàng Thiên cầm chiếc vòng chân, lạnh lùng quấn nó quanh mắt cá chân mảnh mai của cô.
"Chiếc vòng này là biểu tượng của sự giam cầm và sự sở hữu của tôi," anh ta nói, giọng anh ta trầm thấp, vang vọng trong căn phòng. "Nó có gắn định vị. Và quan trọng hơn, nó có thể gây ra một cú sốc điện cực mạnh nếu em cố gắng rời khỏi phạm vi quy định của biệt thự, hoặc cố gắng cởi nó ra."
Hoàng Thiên siết chặt chiếc vòng. An Hạ cảm thấy sự lạnh lẽo của kim loại trên da thịt mình. Cô cảm thấy mình bị biến thành một sinh vật nuôi, một con thú cưng đắt tiền.
"Phạm vi của em, từ giờ, là căn phòng trên lầu và ban công bị khóa. Khi tôi ra lệnh, em có thể đi xuống đây hoặc đến phòng ăn. Em không được phép đến gần cửa ra vào hoặc hàng rào biệt thự. Em có dám thử kiểm tra sự thật lời tôi nói không?"
"Không... Chủ nhân," An Hạ thì thầm, cô run rẩy.
"Tốt," Hoàng Thiên nói. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, cử chỉ này không mang dục vọng, mà chỉ là sự khẳng định quyền lực. "Em phải nhớ, An Hạ. Em không còn có thể hành động theo ý mình. Mọi mong muốn, mọi hành động của em đều phải phục tùng ý chí của tôi. Đó là Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi."
Anh ta rút tay lại. "Bây giờ, đứng lên. Em sẽ ở đây. Im lặng. Quan sát tôi làm việc. Đó là một phần của sự huấn luyện. Em phải học cách làm quen với sự hiện diện của tôi, học cách làm quen với sự kiểm soát của tôi."
An Hạ đứng dậy, chiếc vòng chân nặng nề, nhắc nhở cô về số phận mới. Cô đứng im lặng ở góc phòng, nhìn Hoàng Thiên làm việc. Anh ta lại chìm đắm trong các tập hồ sơ, hoàn toàn phớt lờ cô.
An Hạ biết, đây không chỉ là sự giam cầm về thể xác. Đây là sự hủy hoại tinh thần. Hoàng Thiên đang cố gắng tước đi mọi bản năng, mọi sự kiêu hãnh và tự tôn cuối cùng của cô, biến cô thành một nô lệ phục tùng hoàn toàn. Cô cảm thấy một sự sợ hãi tột độ, nhưng ẩn sâu trong đó, cô cảm thấy một sự thách thức nguy hiểm – liệu cô có thể tìm thấy lỗ hổng trong sự kiểm soát hoàn hảo của Kẻ Săn Mồi này không?