An Hạ đã trải qua ba ngày đầu tiên bị giam cầm trong căn phòng của mình. Cuộc sống của cô xoay quanh những bữa ăn đơn giản được quản gia Tôn mang đến và những giờ phút im lặng kinh hoàng trong phòng làm việc của Hoàng Thiên. Anh ta không nói chuyện, không tương tác, chỉ đơn giản là ra lệnh cho cô đứng im lặng ở một góc, như một món đồ trang trí vô hồn. Sự cô độc và sự kiểm soát tuyệt đối này đang ăn mòn tâm trí cô.
Vào chiều ngày thứ tư, một cô hầu gái mang đến một chiếc váy dạ hội màu đen, được thiết kế tinh xảo, cùng với một đôi giày cao gót. Sau đó, quản gia Tôn thông báo: "Chủ nhân yêu cầu cô chuẩn bị. Tối nay, ngài sẽ đưa cô đến một bữa tiệc."
An Hạ ngỡ ngàng. Cô không nghĩ mình sẽ được ra ngoài sớm như vậy. Mặc dù chỉ là một bữa tiệc, cô cảm thấy như mình được trao một chút tự do. Cô tự thay đồ, ngắm mình trong gương. Vẻ ngoài hoàn hảo của cô ẩn chứa một tâm hồn đang tan vỡ. Chiếc vòng chân bằng da đen ẩn dưới tà váy, một lời nhắc nhở rằng dù ở bất cứ đâu, cô vẫn là tù nhân của anh ta.
Bữa Tiệc Của Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chiếc xe limousine sang trọng đưa họ đến một khách sạn 5 sao. An Hạ bước xuống xe cùng Hoàng Thiên. Ánh đèn flash từ các phóng viên chớp nhoáng không ngừng. Hoàng Thiên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng anh ta nắm lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình một cách đầy chiếm hữu. Cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh ta, nhưng sự gần gũi này không mang lại sự an ủi, mà chỉ là một lời tuyên bố chủ quyền.
Khi bước vào bên trong, Hoàng Thiên giới thiệu cô với một số đối tác kinh doanh quan trọng, nói rằng cô là "trợ lý cá nhân mới" của anh ta. Không ai nghi ngờ, vì cô thể hiện sự chuyên nghiệp và kín đáo tuyệt đối. Hoàng Thiên không rời khỏi cô nửa bước. Anh ta kiểm soát mọi tương tác, mọi ánh mắt của cô. An Hạ cảm thấy mình là trung tâm của một trò chơi nguy hiểm.
Trong bữa tiệc, An Hạ vô tình liếc nhìn một người đàn ông khác, một đối tác của Hoàng Thiên. Ánh mắt cô chỉ dừng lại trong một giây, nhưng Hoàng Thiên đã nhận ra. Anh ta siết chặt eo cô, thì thầm vào tai cô: "Em có nhớ Luật Lệ 5 không, An Hạ? 'Không được tạo ra sự thân mật hoặc giao tiếp bằng mắt với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài tôi'."
An Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. Cô đã vi phạm.
Hình Phạt Dưới Bàn Ăn
Hoàng Thiên đưa cô đến một chiếc bàn riêng, tránh xa những người khác. Anh ta ngồi xuống, và ra hiệu cho cô ngồi đối diện.
"Em đã vi phạm luật lệ," Hoàng Thiên nói, giọng anh ta vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh ta đầy sự nguy hiểm. "Em đã nhìn hắn ta. Ánh mắt của em không được phép hướng về ai khác ngoài tôi."
An Hạ cố gắng bào chữa, "Chủ nhân, tôi chỉ..."
"Im lặng!" Hoàng Thiên cắt lời, anh ta đặt tay lên đùi cô, siết chặt một cách mạnh mẽ. "Tôi đã nói, bất tuân sẽ bị trừng phạt ngay lập tức."
An Hạ cảm thấy cơ thể mình căng thẳng. Hoàng Thiên đặt một ly rượu vang đỏ trước mặt cô. Anh ta dùng chân, từ từ vuốt ve chân cô dưới bàn ăn.
"Tôi sẽ trừng phạt em," anh ta thì thầm, nụ cười nửa miệng đầy vẻ nham hiểm. "Nhưng chỉ có em biết hình phạt này. Em sẽ ngồi yên, uống rượu, và mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Còn tôi sẽ cho em biết cảm giác bị chiếm hữu ở nơi công cộng là như thế nào."
Anh ta nói, và anh ta bắt đầu hành động. Bàn chân của anh ta từ từ di chuyển lên, vuốt ve bắp chân cô, rồi chạm vào đùi cô. An Hạ cảm thấy một sự kích thích nguy hiểm và một nỗi sợ hãi tột độ đang dâng lên trong lòng. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, uống một ngụm rượu để che giấu sự lo lắng, nhưng bàn tay cô run rẩy.
Hoàng Thiên tiếp tục. Anh ta không vội vàng, mà đầy sự tàn nhẫn và kiểm soát. Hành động của anh ta là một lời tuyên bố chủ quyền. Anh ta đang nói rằng, dù cô có ở bất cứ đâu, cô vẫn thuộc về anh ta, và anh ta có thể làm bất cứ điều gì với cô, ở bất cứ lúc nào.
An Hạ cắn môi, cố gắng không để lộ tiếng rên rỉ. Cô nhìn vào mắt anh ta. Ánh mắt Hoàng Thiên đầy sự chiến thắng, như một kẻ săn mồi đang tận hưởng việc tra tấn con mồi.
"Ngoan lắm, An Hạ," anh ta thì thầm. "Em đang học rất nhanh."
Cuộc trừng phạt kết thúc. Hoàng Thiên rút chân lại. Anh ta đứng dậy, nắm lấy tay cô, và nói với giọng điệu bình thường: "Đã đến lúc chúng ta phải về."
An Hạ đi theo anh ta, cơ thể cô vẫn run rẩy. Cô biết, đây chỉ là khởi đầu. Sự kiểm soát của Hoàng Thiên không chỉ giới hạn ở biệt thự, mà ở khắp mọi nơi, và anh ta sẽ dùng sự chiếm hữu để trừng phạt cô một cách đầy tinh vi. Cô đã bị giam cầm không chỉ bằng chiếc vòng chân, mà bằng chính Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi mà cô phải tuân thủ.