Sau bữa tiệc, An Hạ trở về biệt thự trong tình trạng hỗn loạn. Cô bị kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Sự trừng phạt thầm lặng của Hoàng Thiên dưới bàn ăn đã khiến cô nhận ra mức độ kiểm soát tuyệt đối của anh ta.
Cô về phòng, thay quần áo và cảm thấy cơn khát cháy họng. Cô nhớ Hoàng Thiên đã nói cô không được rời khỏi phòng trừ khi có lệnh. Nhưng tủ lạnh mini trong phòng đã hết nước. Nỗi khát khiến cô không thể chịu đựng được.
Hành Động Vi Phạm
Khoảng 2 giờ sáng, An Hạ quyết định mạo hiểm. Cô mở cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chiếc vòng chân bằng da đen trên mắt cá chân cô dường như phát sáng trong bóng tối, một lời nhắc nhở kinh hoàng. Cô lẻn ra hành lang, biết rõ mình đang vi phạm Điều khoản 3: Sự Giam Cầm.
Cô đi xuống cầu thang một cách chậm rãi, tim đập thình thịch. Cô đến nhà bếp, nhanh chóng lấy một chai nước và uống cạn. Chỉ mất chưa đầy hai phút. Cô nghĩ rằng mình đã thành công.
Nhưng khi cô quay lưng lại, ánh đèn nhà bếp đột nhiên bật sáng.
Lý Hoàng Thiên đứng ở ngưỡng cửa, mặc chiếc áo choàng tắm lụa đen, mái tóc ướt sũng như vừa tắm xong. Khuôn mặt anh ta lạnh lùng và không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt anh ta sắc lạnh như hai lưỡi dao.
"Cô đang làm gì, An Hạ?" Hoàng Thiên hỏi, giọng anh ta trầm thấp, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
An Hạ đông cứng tại chỗ. Nỗi sợ hãi khiến cô không thể thốt nên lời.
"Chủ... Chủ nhân... tôi... tôi khát nước," cô thì thầm.
"Khát nước?" Hoàng Thiên tiến lại gần, mỗi bước chân của anh ta đều mang theo sự áp chế vô hình. Anh ta cầm chiếc chai rỗng trên tay cô. "Cô có một chiếc điện thoại nội bộ. Cô có thể gọi quản gia Tôn. Cô biết luật lệ."
Anh ta ném mạnh chiếc chai vào bồn rửa, tạo ra một tiếng động lớn. "Cô đã vi phạm Điều khoản 3 và Điều khoản 4. Cô đã thử thách sự kiểm soát của tôi."
Hình Phạt Của Kẻ Kiểm Soát
Hoàng Thiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía cầu thang. Sự tức giận của anh ta không bùng phát thành tiếng hét, mà chỉ là một sự chiếm hữu mạnh mẽ và tàn nhẫn.
"Hình phạt của cô sẽ không phải là đau đớn thể xác. Nó sẽ là sự đau đớn tinh thần. Tôi sẽ cho cô biết hậu quả của sự bất tuân," anh ta nói.
Anh ta kéo cô vào phòng làm việc của mình, căn phòng tối tăm và rộng lớn. Anh ta đẩy cô vào giữa căn phòng, nơi ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo chiếu lên.
"Cởi ra," Hoàng Thiên ra lệnh, giọng anh ta không khoan nhượng.
An Hạ ngạc nhiên, cô nhìn vào bộ đồ lụa đơn giản mình đang mặc. "Chủ nhân?"
"Tôi nói, cởi ra. Tất cả," anh ta lặp lại, ánh mắt anh ta đầy sự tàn nhẫn. "Cô phải bị trừng phạt bằng cách làm theo mệnh lệnh của tôi mà không có sự phản kháng, không có quần áo, không có sự che chở."
Nước mắt An Hạ trào ra. Cô biết mình phải làm theo. Cô cởi chiếc áo lụa, rồi quần lót, từng chút một, dưới ánh mắt lạnh lùng và không hề có dục vọng của anh ta. Khi cô hoàn toàn trần trụi, cô đứng run rẩy.
Hoàng Thiên tiến lại gần. Anh ta không chạm vào cô, mà chỉ nhìn chằm chằm.
"Nhìn tôi, An Hạ," anh ta ra lệnh. "Tôi muốn cô nhớ khoảnh khắc này. Cô là tài sản của tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì với cô, ở bất cứ đâu, và cô không có quyền từ chối."
Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. "Thân thể này là của tôi. Mọi hành động, mọi suy nghĩ, đều phải được tôi cho phép. Cô đang khỏa thân trước mặt tôi, và cô phải thừa nhận sự bất lực của mình."
"Tôi... tôi xin lỗi, Chủ nhân," An Hạ thì thầm, cô cảm thấy sự nhỏa nhục tột độ.
"Không phải xin lỗi tôi. Hãy xin lỗi sự bất tuân của cô," anh ta nói. "Hình phạt của cô là phải đứng đó. Đứng trần truồng và đối mặt với tôi. Trong sự im lặng tuyệt đối. Cho đến khi tôi ra lệnh."
Thời gian trôi qua thật chậm. An Hạ đứng đó, nước mắt chảy dài, cảm thấy sự nhục nhã và nỗi sợ hãi đang dâng lên. Cô là một tù nhân bị giam cầm bằng quyền lực và sự kiểm soát.
Sau một khoảng thời gian dài, Hoàng Thiên lại gần, anh ta ném chiếc áo choàng của mình vào người cô.
"Hình phạt kết thúc. Quay về phòng," anh ta nói.
An Hạ nhanh chóng quấn chiếc áo choàng vào người. Khi cô quay lưng lại, Hoàng Thiên kéo cô lại, đặt một nụ hôn lên cổ cô. Nụ hôn đó là sự chiếm hữu lạnh lùng, không phải sự đam mê.
"Nhớ lấy," anh ta thì thầm, giọng anh ta mang theo sự đe dọa. "Đừng bao giờ kiểm tra giới hạn của tôi nữa. Nếu không, hình phạt tiếp theo sẽ không chỉ là sự trừng phạt tinh thần."
An Hạ chạy về phòng. Cô đã học được bài học đầu tiên: Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi là tuyệt đối, và sự chiếm hữu của Hoàng Thiên là không thể vượt qua.