Sau hình phạt trong đêm, Lâm An Hạ bước vào một trạng thái kháng cự bị động. Cô tuân thủ mọi luật lệ một cách máy móc, không vi phạm, nhưng cô giữ một sự im lặng tuyệt đối. Cô không nhìn vào mắt Hoàng Thiên nhiều hơn mức cần thiết, không phản ứng với bất kỳ mệnh lệnh nào bằng cảm xúc. Cô cố gắng biến mình thành một bức tượng, một con búp bê vô hồn để vô hiệu hóa sự kiểm soát của anh ta.
Hoàng Thiên nhận thấy sự kháng cự này. Anh ta không hề tức giận, mà lại thấy hứng thú.
Trò Chơi Thăm Dò Cảm Xúc
Một buổi chiều, An Hạ đang đứng im lặng trong phòng làm việc của Hoàng Thiên. Anh ta yêu cầu cô đến gần bàn, đặt một tập hồ sơ trước mặt cô.
"Nhìn đi," Hoàng Thiên ra lệnh. "Đây là hồ sơ y tế của cha cô. Mọi thứ đều được kiểm soát. Chi phí là vô hạn. Ông ấy đang được chăm sóc tốt nhất. Em có biết tại sao không?"
An Hạ nhìn vào hồ sơ, cảm thấy nhẹ nhõm. "Cảm ơn, Chủ nhân."
"Không cần cảm ơn bằng lời," Hoàng Thiên nói, ánh mắt anh ta sắc lạnh. "Tôi muốn cảm ơn bằng cảm xúc. Cô đang cố gắng trốn tránh tôi bằng sự vô cảm. Tôi sẽ không cho phép điều đó. Tôi đã mua cô, và tôi sẽ sở hữu cả linh hồn cô."
Hoàng Thiên đứng dậy, tiến đến chỗ cô. Anh ta nhẹ nhàng đưa ngón tay cái lên môi cô, vuốt ve.
"Cô muốn thoát khỏi cảm xúc. Tôi sẽ buộc cô phải thừa nhận nó," anh ta thì thầm. "Tôi muốn cô thừa nhận rằng, sự kiểm soát của tôi không chỉ gây ra nỗi sợ hãi, mà còn gây ra sự kích thích."
An Hạ cảm thấy cơ thể mình căng cứng. "Không... tôi chỉ sợ anh," cô cố gắng nói.
"Lý Hoàng Thiên tôi không cần sự sợ hãi đơn thuần," anh ta nói. "Nó quá nhàm chán. Tôi cần sự phục tùng được xây dựng trên sự khao khát nguy hiểm. Tôi đã thấy cách em nhìn tôi khi tôi trừng phạt em, An Hạ. Đừng nói dối tôi. Đừng nói dối chính bản thân em."
Sự Đầu Hàng Của Bản Năng
Hoàng Thiên bắt đầu hành động. Anh ta không vội vàng, mà đầy sự thăm dò và thao túng. Anh ta hôn cô, không phải là một nụ hôn ép buộc, mà là một nụ hôn chuyên nghiệp, kéo dài, khám phá mọi phản ứng của cô.
An Hạ cố gắng giữ mình bất động, cô siết chặt tay, không đáp lại nụ hôn. Nhưng Hoàng Thiên là một bậc thầy về kiểm soát. Anh ta không chỉ hôn môi, anh ta dùng tay để vuốt ve, nhẹ nhàng chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
"Thư giãn đi, An Hạ," anh ta thì thầm giữa những nụ hôn. "Chống cự chỉ khiến hình phạt trở nên tồi tệ hơn. Hoặc, em có thể đầu hàng và tận hưởng nó. Đó là lựa chọn duy nhất của em."
Khi sự kháng cự của cô bắt đầu tan chảy, Hoàng Thiên kéo cô lại, khiến cô tựa vào người anh ta. Cô có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình.
Hoàng Thiên buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt anh ta đầy sự chiến thắng.
"Bây giờ, nói cho tôi biết," anh ta ra lệnh. "Cảm giác của em là gì? Cảm giác khi bị tôi kiểm soát. Nói ra, ngay lập tức!"
An Hạ cảm thấy xấu hổ tột độ. Cô muốn nói là "sợ hãi", nhưng cơ thể cô lại phản bội cô.
"Em... em cảm thấy bị... bị cuốn hút," cô thì thầm, giọng cô run rẩy vì sự nhục nhã khi thừa nhận. "Em bị cuốn hút bởi sự nguy hiểm của Chủ nhân."
"Nói lại. Rõ ràng hơn," Hoàng Thiên yêu cầu.
"Em... khao khát sự chiếm hữu này," An Hạ nói, nước mắt cô trào ra. Cô đã hoàn toàn đầu hàng cảm xúc.
Hoàng Thiên cười, nụ cười chiến thắng. "Tốt. Rất tốt, An Hạ. Đó là lời thú nhận mà tôi cần. Cô đã phá vỡ rào cản cảm xúc. Giờ đây, cô sẽ không còn lãng phí năng lượng vào việc kháng cự. Cô sẽ dâng hiến năng lượng đó cho tôi."
Anh ta cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô. Cử chỉ này, dù là một phần của sự thao túng, lại mang lại một chút sự an ủi kỳ lạ.
"Bây giờ, cô có thể trở về phòng. Tôi có một cuộc họp. Nhưng hãy nhớ, cô đã thừa nhận. Tôi sẽ đòi hỏi sự khao khát đó mỗi ngày."
An Hạ quay về phòng, cảm thấy hoàn toàn bị hủy hoại. Cô đã bị buộc phải thừa nhận một sự thật đen tối về bản thân mình: cô bị cuốn hút vào Kẻ Săn Mồi đã giam cầm mình. Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi không chỉ kiểm soát cô bằng nỗi sợ hãi, mà còn bằng chính bản năng và sự kích thích nguy hiểm mà cô không thể chối từ.