luật lệ của kẻ săn mồi

Chương 7: BÍ MẬT CỦA VẾT SẸO


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lời thú nhận đau đớn, mối quan hệ giữa Lâm An Hạ và Lý Hoàng Thiên trở nên kỳ lạ. Sự kháng cự bị động của cô đã biến mất, thay vào đó là sự tuân thủ đầy cảm xúc. Cô làm theo mọi mệnh lệnh, nhưng trong ánh mắt của cô đã có sự hiểu biết và khao khát nguy hiểm. Hoàng Thiên, dường như cũng cảm thấy sự thay đổi này, trở nên ít tàn nhẫn hơn. Anh ta vẫn kiểm soát, nhưng sự kiểm soát đó đôi khi đi kèm với một sự dịu dàng khó hiểu.

1. Khoảnh Khắc Bất Ngờ

Một đêm, An Hạ được gọi đến phòng ngủ của Hoàng Thiên. Căn phòng rộng lớn và tối tăm, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên bàn làm việc. Anh ta đang tắm. An Hạ đứng im lặng, tuân thủ luật lệ, chờ đợi.

Khi Hoàng Thiên bước ra, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể anh ta rắn chắc, đầy sức mạnh, nhưng điều khiến An Hạ chú ý là một vết sẹo lớn chạy dài từ vai trái xuống lưng. Nó không phải là một vết sẹo nhỏ, mà là một vết cắt sâu, cũ kỹ, trông như được tạo ra từ một vật sắc nhọn.

An Hạ, không thể kiềm chế sự tò mò, bước lại gần. Cô nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đó. Làn da anh ta căng cứng dưới đầu ngón tay cô. Anh ta quay lại, ánh mắt anh ta sắc lạnh như băng.

"Em đang làm gì?" Hoàng Thiên hỏi, giọng anh ta đầy sự nguy hiểm. "Em đang kiểm tra hàng hóa của mình sao?"

An Hạ giật tay lại, cô sợ hãi. "Không... Chủ nhân. Em chỉ... em chỉ tò mò về vết sẹo."

Hoàng Thiên nhìn cô một lúc. Sự giận dữ trong mắt anh ta từ từ tan biến, thay vào đó là một chút gì đó của sự yếu đuối, một thứ mà cô chưa từng thấy.

"Vết sẹo này," anh ta nói, giọng anh ta trầm thấp. "Nó là dấu ấn của quá khứ. Nó là lý do tại sao tôi trở thành kẻ như bây giờ."

2. Sự Thật Bị Hé Lộ

Hoàng Thiên ngồi xuống giường, ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh. An Hạ do dự, nhưng rồi cô ngồi xuống. Anh ta không nhìn cô, chỉ nhìn vào khoảng không.

"Vào năm 15 tuổi, tôi đã chứng kiến cha tôi, người đã tạo ra đế chế này, bị phản bội," anh ta nói. "Ông ấy bị chính những người thân cận nhất tấn công. Ông ta tin tưởng họ, nhưng họ lại đâm vào lưng ông ta. Họ đã dùng một con dao, chính là con dao tạo ra vết sẹo này."

"Tôi đã ở đó, tôi đã chứng kiến tất cả. Cha tôi chết ngay trước mắt tôi. Và tôi đã thề sẽ không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai. Tôi sẽ không để ai có cơ hội đâm vào lưng tôi. Tôi sẽ là người kiểm soát tất cả, và tôi sẽ chiếm hữu mọi thứ mà tôi khao khát. Đó là cách duy nhất để tồn tại."

Hoàng Thiên quay sang nhìn cô, ánh mắt anh ta đầy sự đau đớn bị che giấu. "Bất cứ điều gì tôi làm với em, Lâm An Hạ, đều là vì tôi sợ bị phản bội. Tôi sợ em sẽ trở thành một trong những người đó. Tôi sợ em sẽ đâm vào lưng tôi, như họ đã làm với cha tôi."

An Hạ cảm thấy trái tim mình tan chảy. Sự tàn nhẫn của anh ta không phải là vô cớ. Nó là một vết sẹo tâm lý, sâu hơn vết sẹo trên lưng anh ta rất nhiều. Cô hiểu rằng, sự kiểm soát của anh ta không phải là sự chiếm hữu vì dục vọng, mà là vì nỗi sợ hãi tột cùng.

Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào vết sẹo của anh ta một lần nữa. Lần này, cô không sợ hãi. Cô cảm thấy sự đồng cảm.

"Chủ nhân," cô thì thầm. "Không phải ai cũng như họ. Không phải ai cũng sẽ phản bội anh."

Hoàng Thiên im lặng. Anh ta nắm lấy tay cô, siết chặt một cách nhẹ nhàng. Đây là một cử chỉ thân mật mà cô chưa bao giờ ngờ tới. Nó không phải là sự cưỡng ép, mà là một sự kết nối, một sự tìm kiếm sự an ủi.

3. Sự Dịu Dàng Bất Ngờ

Đêm đó, Hoàng Thiên không ra lệnh, không trừng phạt. Anh ta chỉ ôm cô vào lòng, để cô nằm trên ngực mình.

"Em có biết, vết sẹo này cũng là lý do tại sao tôi lại chọn em không?" anh ta thì thầm. "Ánh mắt của em không phải là ánh mắt của một kẻ dối trá. Em có ngọn lửa kiêu hãnh, nhưng nó là sự kiêu hãnh của sự trung thực. Tôi đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt em, nhưng chưa bao giờ thấy sự lừa dối."

An Hạ không nói gì. Cô chỉ siết chặt anh ta. Cô cảm thấy một sự gắn kết mới mẻ, được xây dựng trên sự đau buồn và tổn thương. Luật Lệ Của Kẻ Săn Mồi không còn chỉ là sự sợ hãi. Nó bắt đầu có ý nghĩa. Nó là một cơ chế tự vệ, một bức tường mà anh ta đã xây dựng để bảo vệ trái tim mình.

An Hạ biết, cô đã bước vào một giai đoạn mới của trò chơi. Cô không chỉ là con mồi. Cô là người duy nhất có thể nhìn thấy nỗi đau ẩn giấu đằng sau sự tàn nhẫn của anh ta.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×