Sau hai tháng tu luyện tàn khốc dưới đáy Cấm Địa, Lục Trần đã hoàn toàn lột xác. Khuôn mặt hắn vẫn giữ những đường nét thanh tú của Thái tử ngày nào, nhưng ánh mắt đã bị thay thế bằng sự lạnh lẽo và vô cảm của một kẻ đã chứng kiến địa ngục. Hắn không còn là Thái tử Lục Trần ôn hòa, mà là một Kiếm Ma sống bằng Hận Thù và Hỗn Độn Đan.
Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn nằm trong tay hắn, không còn nặng nề, mà như một phần kéo dài của linh hồn. Lục Trần biết, đã đến lúc phải rời đi. Bản đồ da dê cổ đại chỉ ra một lối thoát hiểm bí mật được ngụy trang bằng một Kết Giới yếu ớt ở phía Tây Bắc của Cấm Địa, được thiết lập bởi vị tổ tiên đã để lại Ma Kiếm Thuật.
Việc phá vỡ Kết Giới không khó, nhưng việc duy trì một khe nứt không gian đủ lớn để thoát khỏi Cấm Địa đòi hỏi một lượng Hỗn Độn Đan khổng lồ. Lục Trần đứng trước vách đá, hít sâu luồng Linh Khí Hỗn Độn lạnh lẽo. “Nếu Kiếm Phá Hư Không là chiêu cơ bản, vậy thì ta sẽ dùng nó để phá vỡ mọi quy luật phàm trần này.” Hắn thì thầm.
Lục Trần vận chuyển Hỗn Độn Đan, cảm nhận năng lượng đen đỏ cuộn trào trong Thần Cung. Hắn không hề ngần ngại, mọi suy nghĩ đều tập trung vào mục tiêu duy nhất: Báo Thù. Hận thù là động cơ, là năng lượng.
Vụt!
Thanh Kiếm Đá vung lên. Một luồng Kiếm Khí đen đặc, xoắn lại như một cơn lốc ma quỷ, lao thẳng vào bức tường đá. Kết Giới bị xé toạc ngay lập tức. Âm thanh chói tai vang lên, và một khe nứt không gian màu đen sâu thẳm mở ra.
Khe nứt này không ổn định, liên tục co rút và giãn nở. Lục Trần phải dùng toàn bộ sức mạnh để giữ nó mở. Hắn cảm thấy Hỗn Độn Đan đang bị rút cạn nhanh chóng. Nếu kéo dài thêm vài hơi thở, hắn sẽ rơi vào trạng thái suy kiệt, thậm chí là Hỗn Độn Đan bị phân rã.
Không chần chừ, Lục Trần lao vào khe nứt. Hắn cảm thấy mình bị kéo qua một hành lang hư vô, đầy rẫy những mảnh vỡ thời gian và không gian. Cú va chạm khi thoát ra khỏi khe nứt mạnh mẽ hơn nhiều so với cú rơi ban đầu.
Rầm!
Lục Trần ngã xuống một khu rừng rậm rạp, cơ thể phủ đầy lá khô và bụi đất. Hắn ho ra máu, không phải vì nội thương, mà vì sự phản chấn của việc vận dụng Kiếm Phá Hư Không vượt quá giới hạn hiện tại của mình.
Hắn nằm đó, cảm nhận ánh sáng mặt trời lần đầu tiên sau nhiều tháng. Ánh sáng chói lòa, nhưng không ấm áp. Hắn đã thoát. Hắn đã trở lại Phàm giới.
Việc đầu tiên hắn làm là thu hồi Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn. Ngay khi hắn buông tay, thanh kiếm không biến mất mà co lại, hóa thành một ấn ký nhỏ màu đen trên cổ tay phải hắn, hoàn toàn vô hình đối với người ngoài. Lục Trần biết, đây là cơ chế tự bảo vệ và ẩn giấu của Ma Kiếm Thuật.
Lục Trần dành một ngày ẩn mình trong hang động gần đó, hồi phục lại Hỗn Độn Đan đã cạn kiệt. Hắn dùng cỏ dại và lá cây để che giấu vết thương, và dùng dòng nước suối lạnh lẽo để rửa sạch bụi bặm Cấm Địa.
Hắn kiểm tra cuộn da dê cổ đại. Bản đồ chỉ ra rằng vị trí hắn thoát ra là rìa Tây Bắc của Đại Hạ Quốc, cách kinh thành Cẩm An hàng vạn dặm. Hắn cần phải di chuyển qua vùng Bạch Sa Lĩnh, một khu vực hiểm trở nổi tiếng với sự hỗn loạn của các băng đảng Kiếm Hiệp và tu sĩ tán nhân.
Hắn biết mình không thể trở về ngay lập tức. Hắn cần tiền bạc, trang phục, thông tin về triều đình mới, và quan trọng nhất là tài nguyên tu luyện để Hỗn Độn Đan vững chắc hơn, cần phải tìm được những Tàng Bảo Địa được đánh dấu trên bản đồ.
Lục Trần bắt đầu hành trình. Sau ba ngày đi bộ, hắn đến được một trấn nhỏ tên là An Gia. Trấn này nằm dưới sự kiểm soát của một môn phái giang hồ nhỏ gọi là Bạch Hổ Bang.
Vừa bước vào An Gia, Lục Trần lập tức cảm nhận được sự khác biệt so với thời gian hắn còn là Thái tử. Nền kinh tế suy thoái, người dân đói khổ, và sự hỗn loạn ngự trị. Lính gác ở cổng trấn mặc trang phục lộn xộn, khuôn mặt bợm trợn, không có chút nào vẻ uy nghiêm của quân đội Đại Hạ.
Hắn nhanh chóng nhận ra mình đang bị theo dõi. Ba gã thanh niên mặc đồ Bạch Hổ Bang, tay cầm đao kiếm, đang cười cợt chỉ trỏ về phía hắn.
“Này, tên ăn mày kia!” Một tên trong đó lớn tiếng, “Mặt mũi trắng trẻo vậy mà dám vác cái thân tàn ma dại này vào đất của Bạch Hổ Bang sao? Mày có tiền nộp thuế qua cửa không?”
Lục Trần đứng lại, quay mặt về phía chúng. Khuôn mặt hắn không có biểu cảm gì, hoàn toàn trống rỗng, nhưng ánh mắt xanh đen lóe lên một tia sáng lạnh thấu xương.
“Tránh đường,” Lục Trần đáp, giọng nói khàn khàn và trầm thấp, không còn là giọng nói quyền quý của Thái tử.
“Mày bảo ai tránh đường?” Tên thủ lĩnh Bạch Hổ Bang cười khẩy, vung đao lên. “Muốn chết sao? Hôm nay, mày không chỉ phải nộp tiền mà còn phải nộp cả mạng nữa!”
Hành động của Lục Trần cực kỳ đơn giản và nhanh gọn. Đây là lúc hắn phải xác lập danh tiếng đầu tiên của mình trong giang hồ.
Không cần rút Thanh Kiếm Đá, Lục Trần chỉ dùng tốc độ và sức mạnh vật lý được tăng cường bởi Hỗn Độn Đan. Hắn lướt đi như một bóng ma.
Phập!
Chỉ trong nháy mắt, hai tên đệ tử Bạch Hổ Bang đã gục xuống, cổ họng bị cắt ngọt bằng một kỹ thuật Kiếm Hiệp cơ bản, không hề có linh lực hay Kiếm Khí. Lục Trần đã lấy được một thanh đoản kiếm từ tay một tên và sử dụng nó. Hắn muốn hành động của mình giống như một Kiếm Khách, không phải là một tu sĩ Tiên Hiệp.
Tên thủ lĩnh kinh hãi lùi lại, nhìn chằm chằm vào cái chết tức tưởi của đồng bọn. “Mày... mày là ai?”
Lục Trần đưa thanh đoản kiếm lên, nhìn vào lưỡi kiếm phản chiếu hình ảnh mình. Hắn không trả lời. Hắn chỉ đâm một nhát dứt khoát vào tim tên thủ lĩnh. Máu bắn ra, nóng hổi, nhưng Lục Trần không hề nao núng. Hắn đã từng sống trong nhung lụa, giờ đây, máu của kẻ khác chỉ khiến hắn cảm thấy mình còn sống.
Hắn lục soát túi tiền của chúng. Chỉ có vài thỏi bạc vụn và một vài đồng xu. Không nhiều, nhưng đủ để hắn mua một bộ quần áo đơn giản và một chiếc mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.
Hắn quyết định lấy tên là "Lục Vô Trần" – Vô Trần (Không còn bụi trần) là sự phủ nhận quá khứ Thái tử của mình.
Trong một quán trọ tồi tàn, Lục Vô Trần ngồi ở góc khuất. Hắn mặc một bộ trang phục đen tối giản, đeo mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt trên, chỉ để lộ chiếc cằm sắc lạnh. Đây là diện mạo mới của Kiếm Khách Lục Vô Trần, người sẽ khuấy đảo giang hồ.
Hắn cần thông tin. Hắn gọi một bát mì và lắng nghe câu chuyện của những kẻ lang bạt và thương nhân trong quán.
Tin tức giang hồ ồn ào và hỗn loạn.
“Nghe nói triều đình mới thay đổi hoàn toàn!” Một gã thương nhân thì thầm. “Cao Trạch đã trở thành Thái Sư, nắm giữ toàn bộ quyền lực. Hoàng Đế mới là Lục Viễn, một tên bù nhìn do Cao Trạch đưa lên.”
Lục Vô Trần siết chặt bát mì, suýt làm vỡ nó. Lục Viễn! Đệ đệ phản bội của hắn! Hắn đã lên ngôi, làm Hoàng Đế bù nhìn cho Cao Trạch.
“Không chỉ thế,” một Kiếm Khách khác chen vào, “Cao Trạch còn thiết lập một đội quân mới gọi là Thiên Sát Vệ, do một nữ nhân bí ẩn tên là Bạch Phi chỉ huy. Mụ ta tàn ác vô cùng, thẳng tay trấn áp các môn phái không chịu khuất phục. Có tin đồn mụ ta là người của một môn phái Tiên Giới.”
Bạch Phi. Bạch Vân. Cái tên đã thay đổi, nhưng bản chất thì không. Lục Vô Trần đã xác nhận được hai kẻ thù chính vẫn đang sống tốt, thậm chí còn nắm giữ quyền lực tối cao.
Tin tức thứ ba quan trọng nhất: “Cao Trạch đang bí mật truy lùng một số cổ vật và Tàng Bảo Địa của triều đại cũ. Hắn cử Thiên Sát Vệ ráo riết săn lùng một cuốn bản đồ cổ. Hắn nói đó là Mầm Mống Phản Loạn.”
Lục Vô Trần cười nhạt dưới lớp mặt nạ. Bản đồ đó chính là cuộn da dê trong tay hắn. Kế hoạch của hắn đã được xác nhận: Cao Trạch cần di sản của Lục Gia, và hắn cũng cần chúng. Cuộc chiến không chỉ là sinh tử, mà còn là tranh giành tài nguyên.
Mục tiêu đầu tiên của Lục Vô Trần là Tàng Bảo Địa được đánh dấu gần nhất trên bản đồ: Cổ Mộ Kiếm Sĩ tại đỉnh Hắc Sơn. Nơi này chứa đựng một lượng lớn Linh Thạch và một bộ Kiếm Quyết để hắn củng cố Hỗn Độn Đan.
Nhưng trước khi đi, hắn cần một phương tiện di chuyển nhanh chóng.
Lục Vô Trần rời An Gia, đi về phía Bắc. Sau hai ngày đi bộ, hắn đến một bãi quây ngựa thuộc về một phái nhỏ trong giang hồ tên là Phi Mã Môn. Phi Mã Môn nổi tiếng với kỹ năng cưỡi ngựa và buôn bán ngựa quý.
Lục Vô Trần cần một con ngựa nhanh, mạnh, và quan trọng nhất là không để lại dấu vết.
Đêm đó, hắn thâm nhập vào bãi quây.
Không có tiếng động. Lục Vô Trần di chuyển như một làn khói. Hắn đối mặt với hai tên lính gác. Hắn không giết chúng, mà chỉ dùng một kỹ thuật Ma Kiếm Thuật ở cấp độ tinh thần, phóng ra một luồng sát khí Hỗn Độn cực mạnh, khiến chúng ngã xuống bất tỉnh, khuôn mặt biến dạng vì sợ hãi tột độ.
Hắn chọn một con ngựa chiến màu đen tuyền, có đôi mắt đỏ rực, một con Phi Mã quý hiếm của vùng này.
Khi cưỡi ngựa rời đi, Lục Vô Trần quay lại nhìn về phía kinh thành Cẩm An xa xôi.
Hắn biết rằng, với sức mạnh của Ma Kiếm Thuật, hắn không còn sợ hãi những kẻ thù phàm trần. Nhưng hắn cũng hiểu rằng, Ma Kiếm Thuật là một con dao hai lưỡi. Càng sử dụng nó, hắn càng rời xa con người cũ, và Hận Thù trong hắn càng trở nên mãnh liệt.
Hắn không hối hận. Hắn đã chấp nhận con đường này để tồn tại và báo thù.
“Cao Trạch, Bạch Phi, Lục Viễn,” Lục Vô Trần lẩm bẩm, âm thanh bị gió cuốn đi. “Hãy tận hưởng những ngày tháng vinh quang cuối cùng của các ngươi đi. Kiếm Ma đã trở lại, và ta sẽ mang địa ngục đến kinh thành.”
Ngựa Phi Mã màu đen lao đi trong đêm, bóng dáng Lục Vô Trần hòa lẫn với bóng tối, hướng về Hắc Sơn và mục tiêu đầu tiên trong hành trình đầy máu và nước mắt.