lục trần báo thù: đế vương chi kiếm

Chương 4: Hắc Sơn Cổ Mộ: Thần Đan Củng Cố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con ngựa Phi Mã màu đen lao đi như mũi tên xuyên qua màn đêm, mang theo bóng hình cô độc của Lục Vô Trần. Dưới lớp mặt nạ bạc, khuôn mặt hắn lạnh như băng, nhưng trong đôi mắt xanh đen là ngọn lửa hận thù rực cháy. Hắn không nghỉ ngơi, không dừng lại, chỉ duy trì tốc độ tối đa, bởi vì mỗi khoảnh khắc trôi qua là một khoảnh khắc Cao Trạch và Lục Viễn đang sống trong vinh quang mà đáng lẽ là của hắn.

Hành trình qua vùng Bạch Sa Lĩnh đầy rẫy nguy hiểm. Đây là nơi Kiếm Hiệp và tu sĩ tán nhân tranh đoạt tài nguyên, mạnh được yếu thua. Tuy nhiên, với tốc độ của Phi Mã và sát khí lạnh lẽo của Ma Kiếm Thuật, không kẻ nào dám lại gần Lục Vô Trần. Những tên cướp đường hoặc Kiếm Khách giang hồ thoáng thấy bóng dáng hắn cũng phải rùng mình mà tránh xa. Ma Kiếm Thuật không chỉ mang lại sức mạnh thể chất mà còn là một áp lực tinh thần cực lớn, khiến kẻ khác sợ hãi bản năng.

Sau gần một tuần băng rừng vượt núi, Lục Vô Trần đến chân Hắc Sơn. Đỉnh núi này bao phủ bởi một màn sương mù đen kịt quanh năm, không có chim chóc bay lượn, không có tiếng thú rừng. Đúng như cái tên của nó, Hắc Sơn mang một vẻ u ám và chết chóc.

Ngay khi đến nơi, Lục Vô Trần phát hiện ra Cổ Mộ Kiếm Sĩ không hề bị cô lập. Khoảng ba mươi Kiếm Khách và tu sĩ nhỏ lẻ đang tập trung tại lối vào một khe núi bị phong ấn, cố gắng phá vỡ một Kết Giới cũ kỹ. Họ thuộc về hai thế lực nhỏ đang tranh chấp: Xích Huyết Bang và Lam Ảnh Môn.

“Linh Thạch trong Cổ Mộ này đủ để Lam Ảnh Môn chúng ta củng cố vị thế trong vòng mười năm!” Một tu sĩ cảnh giới Khai Mạch của Lam Ảnh Môn hô lớn.

“Nằm mơ đi!” Thủ lĩnh Xích Huyết Bang đáp lại, thanh đao vung lên tạo ra những luồng Huyết Khí. “Các ngươi chỉ là đám tạp nham. Cổ Mộ này là của Xích Huyết Bang chúng ta!”

Lục Vô Trần dừng ngựa ở một vị trí khuất tầm nhìn, quan sát. Hắn không có thời gian để lãng phí với những tranh chấp nhỏ nhoi này. Hắn cần tiến vào, lấy thứ mình cần và rời đi.

Hắn vận dụng Ma Kiếm Thuật, che giấu hoàn toàn Hỗn Độn Đan, biến mình thành một bóng ma vật lý thuần túy. Hắn lướt vào giữa trận chiến của hai bên.

Xoẹt!

Không một tiếng động, không một lời cảnh báo. Một tên thủ lĩnh Lam Ảnh Môn đang chuẩn bị tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình bỗng cảm thấy cổ họng lạnh toát. Máu tuôn ra như suối, và hắn gục xuống trước khi kịp hiểu điều gì đã xảy ra.

Kinh hoàng! Sự hỗn loạn lập tức lan ra. Mọi người quay lại, nhưng chỉ thấy một bóng đen mờ ảo vụt qua, rồi lại vụt qua. Những tiếng thét vang lên, và cứ mỗi lần bóng đen đó lướt qua, một tu sĩ lại gục ngã với vết thương chí mạng, đều là những đòn đánh Kiếm Hiệp cơ bản nhưng dứt khoát và chết chóc, không hề có dấu vết của Linh Lực.

Chỉ trong một phút, mười tên Kiếm Khách mạnh nhất của cả hai phe đã nằm la liệt. Lục Vô Trần dừng lại, thanh đoản kiếm mượn từ Bạch Hổ Bang nhỏ máu. Hắn đứng giữa bãi chiến trường, tỏa ra một sát khí vô hình, lạnh đến thấu xương.

Những kẻ còn lại sợ hãi đến mức run rẩy, lập tức quỳ sụp xuống.

“Đại nhân… xin tha mạng! Chúng tôi không dám tranh chấp nữa!”

Lục Vô Trần không nói một lời. Hắn chỉ lạnh lùng bước qua xác chết, đi thẳng đến Kết Giới phong ấn. Hắn không quan tâm đến sinh mạng của họ, chỉ cần họ không cản đường.

Nhìn vào Kết Giới, Lục Vô Trần nhận ra đây là một trận pháp cổ đại, cần Kim Đan cấp cao mới có thể phá hủy mà không làm sụp đổ Cổ Mộ. Kim Đan truyền thống thì không thể, nhưng Hỗn Độn Đan thì khác. Hắn không cần sự tinh tế, hắn cần sự hủy diệt.

Hắn đặt tay lên Kết Giới, vận chuyển Kiếm Ý của Ma Kiếm Thuật. Hận thù lại bùng lên trong lòng. Kẻ thù của ta còn hùng mạnh hơn thế này gấp vạn lần!

Keng!

Một luồng Kiếm Khí đen đặc, như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào trung tâm trận pháp. Kết Giới không vỡ vụn, mà bị ăn mòn và phân rã dưới tác dụng của năng lượng Hỗn Độn. Một khe hở đủ lớn để một người đi qua xuất hiện.

Lục Vô Trần bước vào, và khe hở đóng lại ngay sau lưng hắn, để lại những kẻ giang hồ đang run rẩy bên ngoài, không dám làm gì khác ngoài việc nhặt xác đồng đội.

Phần 2: Thử Thách Hận Niệm Kiếm Sĩ

Bên trong Cổ Mộ Kiếm Sĩ là một hành lang dài hun hút, được thắp sáng bằng những viên Linh Thạch đã mờ nhạt. Không khí nồng nặc mùi ẩm mốc và bụi thời gian.

Lục Vô Trần đi thẳng đến khu vực chính, nơi một bia đá khổng lồ dựng đứng. Xung quanh bia đá là hàng ngàn thanh kiếm cổ đã gỉ sét, cắm sâu xuống đất, tạo thành một Kiếm Trận tự nhiên.

Trên bia đá, có khắc những dòng chữ cổ: “Kiếm không có Hồn, chỉ có Ý. Ý không có Sống, chỉ có Hận. Kẻ nào vào đây, hãy dùng Hận Thù làm Huyết Tế để đổi lấy sức mạnh.”

Hắn biết, đây chính là di sản của vị Kiếm Sĩ Tiền Bối, một người cũng tu luyện Ma Kiếm Thuật.

Ngay khi Lục Vô Trần chạm vào bia đá, Kiếm Trận xung quanh lập tức kích hoạt. Hàng ngàn thanh kiếm gỉ sét rung lên, và từ đó, xuất hiện vô số Kiếm Ý Ảnh – những bóng ma Kiếm Sĩ chỉ có kiếm ý thuần túy.

Thử thách bắt đầu.

Những Kiếm Ý Ảnh lao vào Lục Vô Trần, mỗi chiêu thức đều mang theo nỗi đau và sự tuyệt vọng của một đời Kiếm Sĩ cô độc. Đây không phải là cuộc chiến thể chất, mà là cuộc chiến tinh thần.

Lục Vô Trần rút Thanh Kiếm Đá Hỗn Độn ra. Hắn không lùi bước. Hắn đối diện với Kiếm Ý Ảnh đầu tiên. Đó là một chiêu Kiếm Pháp cực kỳ tinh vi, tập trung vào việc phá vỡ phòng ngự.

Hắn dễ dàng né tránh, nhưng hắn nhận ra, nếu hắn chỉ dùng kỹ năng Kiếm Hiệp cơ bản, hắn sẽ bị áp đảo bởi số lượng Kiếm Ý Ảnh.

Lục Vô Trần nhắm mắt lại. Hắn không chống cự lại sự tuyệt vọng và cô độc mà Kiếm Ý Ảnh truyền vào mình. Thay vào đó, hắn hấp thụ chúng.

“Cô độc? Ta đã chứng kiến gia tộc ta chết dưới chân mình. Cô độc không là gì!”

“Tuyệt vọng? Ta đã trải qua cái chết của Kim Đan, bị chính đệ đệ phản bội. Tuyệt vọng chỉ là một cảm xúc yếu ớt!”

Hắn vận dụng Ma Kiếm Thuật: Nuốt Chửng Ý Niệm. Hỗn Độn Đan xoay tròn điên cuồng, hút lấy mọi nỗi đau, hận thù, và tuyệt vọng từ Kiếm Ý Ảnh.

Sức mạnh của Kiếm Ý Ảnh không làm hắn suy yếu, mà ngược lại, nuôi dưỡng Hỗn Độn Đan của hắn. Hỗn Độn Đan cần sự hỗn loạn, cần những cảm xúc tiêu cực mãnh liệt để củng cố.

Lục Vô Trần mở mắt, ánh sáng xanh đen bùng lên mạnh mẽ. Hắn vung Thanh Kiếm Đá.

Ầm!

Một luồng Kiếm Khí Hỗn Độn lớn hơn Chương 3 gấp nhiều lần bùng nổ. Nó không chỉ chém nát Kiếm Ý Ảnh mà còn hấp thụ tàn dư Kiếm Ý của chúng. Hắn đã dùng chính nguồn năng lượng hận thù của Kiếm Sĩ để làm thức ăn cho Ma Đan của mình.

Sau một trận chiến tinh thần kéo dài suốt một ngày một đêm, Kiếm Trận cuối cùng cũng sụp đổ. Lục Vô Trần đứng thẳng, người đẫm mồ hôi và Kiếm Khí đen đỏ. Hắn đã hấp thụ hết Hận Niệm của hàng ngàn Kiếm Sĩ.

Hỗn Độn Đan trong Thần Cung của hắn đã củng cố đến Giai Đoạn Đầu (Initial Stage), tương đương với một Kim Đan tu sĩ Cấp Trung (Mid-level). Sức mạnh của hắn hiện tại đã vượt xa cả Thái tử Kim Đan ngày xưa.

Phần 3: Thần Đan Củng Cố và Kế Hoạch Tiếp Theo

Khi Kiếm Trận tan biến, bia đá nứt ra, lộ ra một khoảng trống bên trong. Trong đó có ba vật phẩm:

Một túi không gian chứa đầy Linh Thạch, Linh Dược và một số vật phẩm cứu mạng quý hiếm.

Một quyển Kiếm Quyết được viết trên lụa đen, đó chính là Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết – một bộ kiếm pháp tàn nhẫn và hiệu quả được thiết kế để kết hợp với Ma Kiếm Thuật, tập trung vào tốc độ và sát thương chí mạng.

Một chiếc nhẫn bạc có khả năng che giấu Hỗn Độn Đan, giúp Lục Vô Trần hoàn toàn ẩn mình dưới lớp vỏ của một phàm nhân hoặc Kiếm Khách cấp thấp.

Chiếc nhẫn bạc là thứ quý giá nhất. Nó giải quyết triệt để vấn đề mà Lục Vô Trần lo sợ: bị các cường giả Tiên Giới (như người đứng sau Bạch Phi) phát hiện.

Lục Vô Trần dành thêm ba ngày trong Cổ Mộ để luyện tập Thương Thiên Vô Lệ Kiếm Quyết và làm quen với khả năng che giấu của chiếc nhẫn bạc. Kiếm Quyết này hoàn toàn phù hợp với tính cách và mục tiêu hiện tại của hắn: nhanh, gọn, và không để lại tình cảm.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Lục Vô Trần bước ra khỏi Cổ Mộ. Bên ngoài Hắc Sơn đã trở lại yên tĩnh. Những kẻ giang hồ đã bỏ đi, sợ hãi trước cái chết đột ngột và bí ẩn của đồng bọn.

Lục Vô Trần cưỡi Phi Mã, không còn vẻ suy yếu. Hắn giờ đây là một Kiếm Khách mạnh mẽ, bí ẩn, và nguy hiểm hơn bất kỳ ai trong Phàm Giới này.

Hắn nhìn về phía Đông, nơi kinh thành Cẩm An đang chờ đợi. Mục tiêu tiếp theo của hắn là Thiên Âm Lâu, một tổ chức tình báo lớn mạnh nhất Đại Hạ Quốc (được Cao Trạch kiểm soát).

“Muốn lật đổ triều đình, không thể chỉ dựa vào sức mạnh,” Lục Vô Trần lạnh lùng nghĩ. “Ta cần thông tin, cần minh bạch mọi âm mưu của Cao Trạch và Tiên Môn phía sau hắn. Thiên Âm Lâu chính là chìa khóa.”

Thanh kiếm đá vẫn là ấn ký trên tay, nhưng trong lòng hắn, Hỗn Độn Đan đã hoàn toàn ổn định. Lục Vô Trần đã sẵn sàng bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc báo thù: Gây Hỗn Loạn Giang Hồ và Thu Thập Thông Tin Cốt Lõi. Cuộc chiến Cung Đấu sắp bắt đầu, không phải bằng đao kiếm, mà bằng mưu trí và sự tàn nhẫn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×