lưỡi kiếm và hoa anh túc

Chương 12: Phá Vỡ Cạm Bẫy và Khủng Hoảng Của Bách Hoa Hội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Phá Vỡ Bức Tường Sắt

Hầm giam tối tăm, lạnh lẽo. Cố Thần Phong và nhóm người bị giam của Bách Hoa Hội đang bị nhốt trong một cạm bẫy chết người. Thần Phong biết Huyết Ưng sẽ không quay lại ngay, hắn muốn dùng thời gian để tạo áp lực lên anh và Băng Nhi.

Anh quay sang nhìn những người bị giam. Họ gầy gò, yếu ớt, nhưng ánh mắt của người phụ nữ lớn tuổi, mẹ của Cẩm Tú, vẫn ánh lên sự kiên cường.

“Bức tường sắt này dày bao nhiêu?” Thần Phong hỏi, giọng anh trầm ổn, trấn an.

“Nó được rèn bằng thép nặng, Cô Kiếm,” mẹ Cẩm Tú đáp, giọng bà run rẩy. “Phải mất nhiều người mới đẩy được nó. Chúng ta không có công cụ.”

Thần Phong không nản lòng. Anh đã bị dồn vào đường cùng, nhưng anh còn có hy vọng. Anh nhìn lên trần nhà, sau đó nhìn vào những thanh sắt thô kệch được dùng để gia cố hầm.

“Chúng ta không có sức mạnh, nhưng chúng ta có kỹ thuật,” Thần Phong nói. Anh giải thích kế hoạch của mình: “Bức tường này được cố định bằng các chốt lớn. Chúng ta phải tìm cách làm suy yếu các chốt đó.”

Anh yêu cầu mọi người tìm kiếm bất cứ thứ gì sắc nhọn. Một người đàn ông bị giam trong Bách Hoa Hội, vốn là thợ rèn, chỉ vào một chiếc đinh sắt lớn bị rỉ sét trên sàn.

Thần Phong bắt đầu làm việc. Anh dùng chiếc đinh sắt đó, kết hợp với các kỹ thuật rèn đinh và phá khóa, tập trung nội lực vào đầu chiếc đinh để tạo ra nhiệt. Quá trình này chậm chạp và đau đớn, nhưng Thần Phong kiên trì. Anh nhớ đến Băng Nhi và lời hứa của mình.

Mẹ Cẩm Tú và những người khác bắt đầu hỗ trợ. Họ dùng sức lực yếu ớt của mình để làm chệch hướng chốt sắt, tạo điều kiện cho Thần Phong tiếp cận điểm yếu. Sau nhiều giờ vật lộn trong bóng tối, mồ hôi ướt đẫm áo, Thần Phong cuối cùng cũng làm gãy được một chốt lớn.

KÉTTT! RẦMM!

Với chốt đầu tiên bị phá vỡ, Thần Phong và những người khác dồn hết sức lực vào điểm yếu đó. Bức tường sắt nghiêng ngả, và cuối cùng, một lỗ hổng vừa đủ để một người chui lọt đã xuất hiện.

“Mau! Thoát ra!” Thần Phong ra lệnh. Anh để những người yếu nhất ra ngoài trước.

Ngay khi họ thoát ra, Thần Phong cảm thấy một luồng sát khí khác đang đến gần. Đào Viên đã cử lính đến kiểm tra.

“Mau đi!” Thần Phong chỉ vào khu vườn sau phủ. “Tìm đến một nơi an toàn. Ta sẽ chặn chúng lại.”

II. Băng Nhi Trong Tâm Bão Kinh Thành

Cùng lúc đó, tại nơi ở của Cố Nhã, Băng Nhi đang đối mặt với áp lực lớn. Họ đã hoàn thành việc sao chép cuốn sổ và bí mật gửi đi các bản sao. Tuy nhiên, việc này đã tạo ra sự xáo trộn trong triều đình. Một số quan lại bắt đầu có những động thái nghi ngờ và chống đối Tướng quân Đào Viên.

“Áp lực đang tăng lên,” Cố Nhã nói, khuôn mặt bà căng thẳng. “Đào Viên đã nhận ra có kẻ đang phá hoại kế hoạch của hắn. Buổi lễ khao quân đã được đẩy lên sớm hơn hai ngày.”

“Chúng ta phải công bố cuốn sổ trước buổi lễ!” Băng Nhi kiên quyết.

Tuy nhiên, Cố Nhã nhận được tin dữ. Một trong những cựu thần trung thành đã bị bắt ngay trước khi kịp công bố bằng chứng. Mạng lưới của Đào Viên quá tinh vi, và hắn ta đã phản công nhanh chóng.

“Chúng ta chỉ còn một cơ hội,” Cố Nhã nhìn Băng Nhi. “Chúng ta phải dùng cuốn sổ gốc này, đến tận nơi tổ chức lễ khao quân, và công bố nó trước mặt Hoàng đế và toàn bộ triều thần.”

Đó là một kế hoạch gần như tự sát, nhưng là lựa chọn duy nhất. Băng Nhi ôm chặt cuốn sổ, lòng cô tràn đầy sự quyết tâm. Cô biết, Thần Phong đang mạo hiểm tính mạng để tạo cơ hội này cho cô.

Đúng lúc đó, một người bạn giang hồ của Cố Nhã trở về với tin tức kinh hoàng: Cẩm Tú đã bị vây bắt ở ngoại ô.

“Cẩm Tú đã bị Bách Hoa Hội truy đuổi. Cô ấy bị thương nặng, nhưng đã kịp gửi một ám hiệu cuối cùng: Tháp Quan Tinh – nơi tổ chức lễ khao quân.”

Mọi thứ đã hội tụ: cuốn sổ, nơi công bố, và Cẩm Tú. Tất cả đều liên quan đến Tháp Quan Tinh.

III. Sự Phản Bội và Khủng Hoảng Của Bách Hoa Hội

Cẩm Tú đang ẩn mình trong một ngôi đền đổ nát ở ngoại ô. Cô bị thương nặng, máu nhuộm đỏ một bên vai. Kẻ truy đuổi cô không phải ai khác mà là Thanh Y, thủ lĩnh mới của Bách Hoa Hội, người đã bị Đào Viên mua chuộc.

“Giao lại độc thuật và ám hiệu, Cẩm Tú,” Thanh Y nói, giọng hắn lạnh lẽo và tàn nhẫn. “Ngươi đã phản bội Bách Hoa Hội! Ngươi đã giúp Cô Kiếm và con gái của Trần Bách Sơn!”

“Ta không phản bội Bách Hoa Hội!” Cẩm Tú đáp, cô cố gắng đứng thẳng. “Ta đang cứu rỗi tổ chức này! Thanh Y, ngươi không thấy sao? Đào Viên đang biến chúng ta thành công cụ giết người! Hắn đang giam cầm mẹ ta và những thành viên khác!”

“Im đi!” Thanh Y gầm lên. “Ta chỉ trung thành với tiền bạc! Độc thuật của ngươi, ta sẽ chiếm lấy và dâng lên cho Tướng quân Đào Viên. Ngươi đã hết giá trị!”

Trận chiến cuối cùng của Cẩm Tú nổ ra. Cô không còn khả năng chiến đấu trực diện, nhưng cô là một bậc thầy về độc dược. Cô tung ra những viên độc hoàn cuối cùng, tạo ra một màn sương mù màu tím, khiến những kẻ truy đuổi phải lùi lại vì sợ hãi.

Cẩm Tú biết cô không thể thoát. Cô chỉ còn một mục tiêu: trì hoãn thời gian. Cô đã để lại ám hiệu ở Tháp Quan Tinh, nơi cô biết Băng Nhi sẽ đến. Cô phải giữ bí mật về độc thuật để Đào Viên không thể sử dụng nó để chống lại Băng Nhi.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Cẩm Tú nhận ra sự thật. Cô bị phản bội không phải vì tiền, mà vì sự tham lam quyền lực của Thanh Y.

IV. Vết Thương và Lời Hứa Đến Tháp Quan Tinh

Thần Phong, sau khi giúp những người bị giam thoát khỏi hầm, đã phải đối mặt với một toán lính lớn. Anh chiến đấu anh dũng, mở ra một đường máu để những người yếu ớt có thể trốn thoát.

Anh đã trúng nhiều nhát kiếm và bị thương nặng ở sườn. Nhưng anh không thể gục ngã.

Thần Phong chạy đến nơi ở của Cố Nhã. Anh thấy Băng Nhi đang chuẩn bị rời đi, trên tay cô là cuốn sổ được gói kỹ.

“Thần Phong!” Băng Nhi hét lên, chạy đến ôm lấy anh, hoảng hốt khi thấy máu trên người anh.

“Không sao... ta ổn,” Thần Phong thở dốc. Anh truyền đạt thông tin cuối cùng của mình: “Đào Viên đã biết. Hắn sẽ đẩy nhanh kế hoạch. Ta đã thấy mẹ Cẩm Tú. Cô ấy an toàn. Bách Hoa Hội đang bị kiểm soát.”

Cố Nhã nhìn vết thương của Thần Phong, bà biết anh không thể chiến đấu thêm nữa.

“Thần Phong, cháu phải ở lại đây để hồi phục,” Cố Nhã kiên quyết. “Để cháu đi bây giờ là tự sát. Băng Nhi, ta sẽ đi cùng con đến Tháp Quan Tinh.”

Thần Phong nắm chặt tay Băng Nhi. “Ngươi phải cẩn thận. Tháp Quan Tinh là một cái bẫy. Ngươi không được lộ diện cho đến khi mọi người đã tập trung đông đủ.”

“Ta biết,” Băng Nhi đáp, cô lau nước mắt và đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. “Ta sẽ đưa cuốn sổ này ra ánh sáng. Ngươi phải sống. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó.”

Thần Phong nhìn bóng dáng Băng Nhi cùng Cố Nhã dũng cảm rời đi. Anh biết, giờ đây, hy vọng duy nhất của anh và công lý đang nằm trong tay hai người phụ nữ phi thường này. Anh gục xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tháp Quan Tinh. Anh sẽ đến đó, dù chỉ là để chống lại Đào Viên bằng hơi thở cuối cùng của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×