lưỡi kiếm và hoa anh túc

Chương 4: Rời Khỏi Lục Châu và Cuộc Truy Đuổi Đẫm Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hoàng hôn buông xuống Lục Châu, nhuộm đỏ cả bầu trời, báo hiệu một đêm đầy bão tố. Cố Thần Phong và Băng Nhi đã sẵn sàng cho cuộc đào thoát. Thần Phong đã trang bị cho cả hai quần áo màu tối, dễ dàng ẩn mình trong bóng đêm. Anh biết, mỗi giây phút chậm trễ đều có thể là một cái giá đắt.

“Chúng ta sẽ đi đường tắt qua khu rừng phía Tây,” Thần Phong nói, giọng trầm và kiên định. “Cổng thành và đường lớn chắc chắn đã bị Tiêu Bang Chủ và quan phủ phong tỏa. Rừng Tây hiểm trở và nguy hiểm, nhưng đó là hy vọng duy nhất.”

Băng Nhi không hề than vãn. Ánh mắt cô giờ đây chỉ còn sự kiên quyết lạnh lẽo. Cô nắm chặt chiếc khóa ngọc trong túi áo, vật đã trở thành gánh nặng định mệnh.

Đúng nửa đêm, họ bắt đầu hành trình. Thần Phong dẫn đường, thân pháp nhẹ nhàng như một chiếc lá. Băng Nhi theo sát phía sau, cố gắng theo kịp bước chân anh. Cô là tiểu thư khuê các, dù được dạy võ công cơ bản nhưng không quen với tốc độ và địa hình hiểm trở. Thần Phong phải liên tục ghìm tốc độ, chờ cô.

Họ lén lút băng qua những con ngõ tối, tránh né các toán lính canh tuần tra. Khi đến gần bức tường thành phía Tây, Thần Phong đột nhiên dừng lại, kéo Băng Nhi ẩn vào một góc khuất. Một luồng sát khí quen thuộc, nhưng mãnh liệt hơn, ập đến.

Đoàn người của Hắc Long Bang đang tuần tra khu vực này. Tiêu Bang Chủ, mặt mày cau có, đích thân dẫn đầu. Hắn liên tục gầm lên với thủ hạ: “Tìm kiếm mọi ngóc ngách! Tên Cô Kiếm đó không thể thoát được khỏi Lục Châu! Hắn phải còn ở đây!”

Thần Phong biết, nếu bị phát hiện lúc này, họ sẽ không có cơ hội trốn thoát. Anh quyết định đánh lạc hướng.

Anh vung kiếm. Một đường kiếm sắc lạnh, chính xác, nhưng không nhằm vào ai. Nó cắt đứt sợi dây kéo của chiếc lồng đèn lụa treo cao. Chiếc đèn lồng rơi xuống đất và nổ tung, lửa bùng lên trong chốc lát.

Tiếng động vang lên, gây náo loạn. “Bên đó! Mau đuổi theo!” Tiêu Bang Chủ bị đánh lạc hướng, dẫn quân về phía có tiếng động.

Nắm lấy thời cơ ngàn vàng, Thần Phong nắm chặt tay Băng Nhi, phóng người lên bức tường thành. Dù kinh hãi, Băng Nhi vẫn bám chặt lấy anh. Họ nhảy qua tường thành, lao vào bóng tối âm u của Rừng Tây.

Rừng Tây quả thực là một mê cung đáng sợ. Cây cối rậm rạp, dây leo chằng chịt, không có dấu vết đường đi. Thần Phong vừa dò đường vừa không ngừng canh chừng. Anh biết, sự truy đuổi sẽ không chỉ dừng lại ở Tiêu Bang Chủ.

“Cuốn sổ đó, rốt cuộc nó được giấu ở đâu?” Thần Phong hỏi, giọng anh nặng trĩu vì phải giữ hơi.

“Nó ở Động Huyền Sương, nằm sâu bên trong khu rừng này,” Băng Nhi trả lời, hơi thở gấp gáp. “Cha nuôi đã từng dẫn ta đến đó khi ta còn bé. Đó là một hang động bí mật, khó tìm thấy và chỉ có một lối vào duy nhất.”

Họ đi được một đoạn khá xa. Thần Phong cảm thấy một sự bất an lớn hơn cả Tiêu Bang Chủ. Tiếng gió xào xạc không phải là tiếng động tự nhiên của rừng.

“Chúng ta bị theo dõi,” Thần Phong thì thầm, rút kiếm ra. “Kẻ thù nguy hiểm hơn đang đến.”

Vụt! Vụt!

Hai mũi ám khí tẩm độc, phát ra ánh sáng xanh mờ ảo, bay ra từ lùm cây bên trái. Thần Phong xoay người, thanh kiếm không tên hóa thành một vòng ánh sáng, đánh bật ám khí. Ám khí găm vào thân cây, thân cây lập tức chuyển sang màu đen thẫm, khói độc bốc lên nghi ngút.

“Độc dược từ hoa cỏ! Bách Hoa Hội!” Thần Phong nghiến răng.

Một bóng người từ lùm cây bước ra. Đó là một nữ sát thủ, che mặt bằng lụa đen, thân hình nhỏ nhắn nhưng di chuyển cực kỳ nhanh nhẹn, toát lên sát khí lạnh người. Trên tay cô ta là một chiếc nhẫn bạc có gắn những chiếc kim tẩm độc tinh vi.

“Giao chiếc khóa ngọc ra, Cô Kiếm,” giọng nói của cô ta khàn khàn, lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

“Ngươi là ai? Ngươi có phải là người bạn của Băng Nhi không?” Thần Phong hỏi, cố gắng câu giờ để tìm cách che chắn cho Băng Nhi.

“Kẻ sắp chết không cần biết tên ta,” cô ta đáp. “Ngươi đã can thiệp vào hợp đồng của Bách Hoa Hội, ngươi sẽ phải trả giá bằng máu.”

Trận chiến nổ ra. Nữ sát thủ của Bách Hoa Hội cực kỳ linh hoạt, không đối đầu trực tiếp, mà liên tục phóng ám khí và sử dụng các loại độc dược dạng bột, tận dụng bóng tối và địa hình rừng rậm. Thần Phong phải dùng toàn bộ kiếm pháp tốc độ và chính xác của mình để vừa đánh bật ám khí, vừa che chắn cho Băng Nhi. Chiêu thức của sát thủ hiểm độc và khó lường hơn bất cứ cao thủ giang hồ nào mà Thần Phong từng gặp.

Trong một khoảnh khắc sơ hở, một mũi kim tẩm độc xuyên qua vai áo của Thần Phong, rách một đường nhỏ. Độc chưa kịp thấm vào da, nhưng Thần Phong cảm thấy một cơn tê buốt nhẹ.

“Ngươi bị dính độc rồi!” Nữ sát thủ cười khẩy, giọng đầy hả hê. “Chỉ một chút tê liệt cũng đủ để ngươi mất mạng. Hợp đồng của chúng ta không thể bị phá vỡ.”

Thần Phong biết không thể kéo dài. Anh quyết định dồn hết sức lực vào một chiêu cuối. Anh vận nội lực, phóng người lên không trung, sử dụng chiêu thức sở trường: Phong Tỏa Kiếm. Hàng chục đường kiếm khí hình thành một lưới kiếm bao vây nữ sát thủ, buộc cô ta phải phòng thủ tuyệt đối.

Nữ sát thủ kinh hãi, buộc phải dùng hết sức lực để né tránh. Cô ta bị buộc phải lùi lại, tạm thời mất dấu. Thần Phong nắm lấy cơ hội, kéo Băng Nhi chạy sâu hơn vào rừng.

“Mau! Độc dược bắt đầu có tác dụng!” Thần Phong cố gắng nói, vai anh đã bắt đầu tê dại.

Họ chạy được một đoạn khá xa cho đến khi Thần Phong không thể chịu đựng được nữa. Cảm giác tê liệt lan nhanh, cánh tay anh nặng trịch, không còn cảm giác. Anh ngã khụy xuống bên một thân cây cổ thụ.

“Độc này không giết người ngay lập tức,” Thần Phong thở dốc, kiếm rơi xuống đất. “Nhưng nó sẽ làm ta mất đi khả năng chiến đấu. Nó sẽ tê liệt toàn bộ thân thể ta.”

Băng Nhi hoảng hốt. Cô quỳ xuống, kiểm tra vết thương trên vai anh. Khuôn mặt cô trắng bệch vì lo sợ.

“Phải trích độc ra! Nhưng không có thuốc giải! Ta... ta không biết cách!” Băng Nhi run rẩy.

Thần Phong nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Không sao. Nghe ta. Ngươi phải trích máu độc ra khỏi vết thương.”

Anh chỉ vào vết kim châm nhỏ trên vai. Băng Nhi cắn chặt môi, sự đấu tranh nội tâm hiện rõ trên khuôn mặt. Cô xé vạt áo mình, lấy con dao nhỏ mà Thần Phong đưa, và đưa lên tay mình.

“Ngươi làm gì?” Thần Phong ngạc nhiên.

“Dao này không đủ sắc bén và sạch để hút độc an toàn,” Băng Nhi nói, giọng khàn đặc. “Ta sẽ hút độc ra bằng miệng.”

Thần Phong sững người. “Không được! Độc dược này rất mạnh! Ngươi sẽ gặp nguy hiểm!”

“Ngươi là hy vọng duy nhất của ta để tìm ra sự thật!” Băng Nhi vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy dài. “Nếu ngươi chết, ta cũng chết thôi! Ta không thể để người khác chết vì ta nữa!”

Không chần chừ, Băng Nhi đưa con dao lên tay mình, rạch một đường nhỏ ở cổ tay. Cô bóp vết thương, để máu chảy ra, sau đó áp môi mình lên vết thương trên vai Thần Phong. Cô dùng hết sức lực để hút máu độc ra, rồi nhổ đi. Cơn đau khiến Thần Phong cắn răng chịu đựng, nhưng lòng anh lại trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ chưa từng có. Anh nhìn khuôn mặt Băng Nhi, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi. Hành động dũng cảm, chấp nhận hy sinh bản thân của cô đã xóa tan mọi nghi ngờ cuối cùng trong lòng anh. Cô không thể là kẻ ác.

Sau vài lần hút độc, Băng Nhi quỳ sụp xuống, nôn thốc nôn tháo vì độc tính đã thấm vào cuống họng.

“Ngươi có sao không?” Thần Phong lo lắng, cố gắng cử động cánh tay. Cảm giác tê dại đã giảm đi rất nhiều.

“Ta… ta ổn. Chỉ hơi chóng mặt,” Băng Nhi yếu ớt đáp.

Thần Phong dùng tay kia ôm lấy cô, một cử chỉ bảo vệ và tin tưởng tuyệt đối. “Cảm ơn ngươi, Băng Nhi. Ta nợ ngươi một mạng.”

Trong giây phút sinh tử ấy, mọi rào cản giữa họ sụp đổ. Băng Nhi dựa vào Thần Phong, cảm thấy được sự ấm áp và an toàn hiếm có.

Sau khi nghỉ ngơi, Thần Phong cảm thấy sức lực đã hồi phục. Anh và Băng Nhi tiếp tục hành trình, nhưng đã cảnh giác hơn. Thần Phong biết, sự truy đuổi của Bách Hoa Hội sẽ không dừng lại.

“Nữ sát thủ đó,” Thần Phong trầm ngâm. “Cô ta không hề ngần ngại khi ra tay. Rõ ràng mục tiêu của cô ta là chiếc khóa ngọc, và sau đó là cuốn sổ.”

Băng Nhi run rẩy kể lại. “Người bạn đã đưa ta chiếc khăn, cô ấy tên là Cẩm Tú. Cô ấy là một vũ nữ trong Bạch Ngọc Lâu, và là người duy nhất ta tin tưởng. Cô ấy đã cảnh báo ta về một ‘hợp đồng chết chóc’ nhưng không nói rõ.”

“Nếu Cẩm Tú là người của Bách Hoa Hội, cô ta đã có thể lấy chiếc khóa ngay đêm đó,” Thần Phong suy luận. “Nhưng cô ta đã cảnh báo ngươi. Điều đó có nghĩa, Bách Hoa Hội không hoàn toàn đồng nhất. Có lẽ Cẩm Tú đang bị ép buộc.”

Điều này làm Thần Phong nhớ lại quá khứ của chính mình. Anh cũng từng bị ép buộc phải lựa chọn giữa công lý và sự an toàn. Anh quyết định, nếu gặp lại Cẩm Tú, anh sẽ tìm cách cứu cô.

Họ tiếp tục đi sâu vào rừng. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, tạo nên những bóng ma chập chờn. Thần Phong và Băng Nhi đi sát bên nhau. Không cần lời nói, sự tin tưởng đã được xây dựng bằng máu và sự hy sinh.

Cuối cùng, sau một đêm dài trốn chạy, Băng Nhi chỉ tay về phía một vách đá rêu phong, bị che khuất bởi dây leo.

“Đó là Động Huyền Sương,” cô thì thầm. “Nơi đó, cuốn sổ bí mật đang chờ chúng ta.”

Thần Phong nhìn về phía vách đá, lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Bí mật của Trần Bách Sơn, chìa khóa cho tội ác mười năm trước, và cả sự thật về Bách Hoa Hội, tất cả đều nằm bên trong hang động lạnh lẽo này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×