I. Lối Vào Động Huyền Sương
Ánh bình minh mờ ảo chiếu rọi Rừng Tây, làm nổi bật vách đá rêu phong nơi Động Huyền Sương ẩn mình. Băng Nhi run rẩy chỉ vào một khe nứt hẹp, gần như bị che khuất hoàn toàn bởi những dây leo chằng chịt và đá tảng lớn.
“Đây là lối vào,” Băng Nhi thì thầm. “Cha nuôi đã dùng những tảng đá này để che giấu nó. Chỉ có người biết cách di chuyển chúng mới vào được.”
Thần Phong quan sát kỹ lưỡng. Anh thấy một vết tích nhỏ, gần như vô hình, trên tảng đá lớn nhất. Anh vận nội lực, dùng sức mạnh cơ bắp và kỹ thuật đẩy nhẹ nhàng. KÉT... KÉT... Tảng đá nặng nề dịch chuyển, lộ ra một hang động tối tăm, lạnh lẽo, toát ra hơi ẩm mốc và mùi đất đá.
“Huyền Sương Quật,” Thần Phong khẽ nói. “Nơi này giống như một khu mộ hơn là nơi cất giấu bí mật.”
Họ bước vào. Bên trong hang động sâu hun hút, không khí lạnh lẽo ẩm ướt như mùa đông. Thần Phong dùng một ngọn lửa nhỏ để chiếu sáng. Hang động không hề có dấu vết của sự sống, chỉ có những nhũ đá lấp lánh và tiếng nước tí tách nhỏ giọt.
Thần Phong đi trước, cẩn thận quan sát. Nếu đây là nơi chứa đựng bí mật kinh thiên động địa, nó chắc chắn có bẫy rập. Băng Nhi dẫn Thần Phong đi qua một mê cung đá phức tạp, vượt qua những lối đi hẹp, những vực sâu không đáy và những khu vực có nhũ đá nhọn hoắt như kiếm. Rõ ràng, Trần Bách Sơn đã dành rất nhiều công sức để bảo vệ nơi này.
Cuối cùng, họ đến một không gian rộng lớn, giữa hang động là một chiếc bàn đá tự nhiên, trên đó đặt một cái hộp đồng cũ kỹ.
“Cuốn sổ ở trong đó,” Băng Nhi nói, giọng run run vì sợ hãi lẫn hy vọng.
II. Mở Khóa Bí Mật và Tiết Lộ Chấn Động
Chiếc hộp đồng được khóa bằng một ổ khóa cổ xưa, có hình một đóa hoa. Băng Nhi lấy chiếc khóa ngọc chạm hình hoa sen ra khỏi túi. Cô cẩn thận đưa chiếc khóa ngọc vào ổ khóa đồng. Cạch! Âm thanh nhỏ nhưng vang vọng khắp hang động, như một tiếng chuông báo hiệu. Chiếc hộp đồng mở ra.
Bên trong hộp không phải là vàng bạc châu báu, mà là một cuốn sổ dày cộp, bìa da đã ngả màu ố vàng. Bên cạnh cuốn sổ là một bức thư niêm phong khác.
Thần Phong và Băng Nhi cùng nhau mở cuốn sổ. Nét chữ bên trong nhỏ, sắc sảo, ghi chép cẩn thận các chi tiết, ngày tháng và tên người. Cuốn sổ không phải là một nhật ký, mà là một sổ ghi chép về các giao dịch bất hợp pháp và các bằng chứng hối lộ.
Thần Phong lật nhanh các trang. Anh đọc thấy những cái tên quen thuộc: quan lại triều đình, bang chủ các bang phái lớn, và... cái tên mà anh căm hận suốt mười năm qua.
“Không thể nào…” Thần Phong siết chặt cuốn sổ, tay anh run lên vì xúc động và căm phẫn.
Tướng quân Đào Viên. Chính là vị quan chức cấp cao đã hãm hại gia đình Thần Phong mười năm trước, đổ tội danh phản quốc và cướp đi sinh mạng của cha mẹ anh. Tướng quân Đào Viên đã được ghi chép trong cuốn sổ này, với những giao dịch mua bán chức tước và buôn lậu vũ khí với ngoại bang. Cuốn sổ ghi rõ, Tướng quân Đào Viên chính là người đứng đầu một thế lực ngầm đang thao túng triều đình.
“Đây chính là bằng chứng!” Thần Phong gần như gầm lên. “Đây là thứ mà bọn chúng muốn che giấu! Cuốn sổ này có thể lật đổ Tướng quân Đào Viên!”
Băng Nhi cũng kinh hãi khi đọc những dòng chữ cuối cùng mà Trần Bách Sơn viết: “Ta biết cuốn sổ này sẽ đặt ta vào nguy hiểm. Ta không dám công khai nó. Ta đã dùng Bạch Ngọc Lâu làm nơi che mắt, và con gái ta – Băng Nhi – là người kế thừa chìa khóa. Nếu ta gặp bất trắc, hãy tìm kiếm sự giúp đỡ của Cố gia – gia tộc đã bị hãm hại mười năm trước – để lật đổ thế lực Đào Viên.”
“Cha nuôi... ông ấy đã biết rõ mọi thứ,” Băng Nhi khóc nấc. “Ông ấy đã hy sinh để bảo vệ công lý.”
Thần Phong hiểu ra mọi chuyện: Trần Bách Sơn không chỉ là một chủ nhân tửu lầu. Ông là một nhân vật có lương tri, đã quyết định ghi chép lại tội ác của thế lực Đào Viên và cố gắng bảo vệ cuốn sổ. Ông hy vọng Cô Kiếm chính là người của Cố gia năm xưa sẽ xuất hiện để hoàn thành tâm nguyện này.
“Giờ ta đã hiểu. Kẻ giết Trần Bách Sơn chính là tay sai của Tướng quân Đào Viên. Chúng đã thuê Bách Hoa Hội để lấy cuốn sổ và chiếc khóa ngọc. Và chúng đã đổ tội cho ta để vụ án được khép lại nhanh chóng.”
III. Vết Nứt Của Bách Hoa Hội
Thần Phong mở bức thư niêm phong được tìm thấy bên cạnh cuốn sổ. Bức thư này được viết bằng nét chữ của một người phụ nữ.
“Bách Sơn thân mến, ta buộc phải làm điều này. Tổ chức Bách Hoa Hội đã bị Tướng quân Đào Viên mua chuộc. Hắn đã nắm giữ mạng sống của người thân trong hội, buộc chúng ta phải nhận hợp đồng ám sát Trần Bách Sơn. Ta không thể chống lại, nhưng ta cảnh báo ngươi. Độc dược này chỉ khiến ngươi ngủ say, không giết được ngươi, nếu ngươi được giải cứu kịp thời. Ta sẽ để lại ám hiệu. Ta không thể là kẻ giết ngươi, vì ta chính là người đã tặng ngươi chiếc khóa ngọc này. Hãy bảo vệ Băng Nhi. Ta sẽ cố gắng trì hoãn thời gian.”
Ký tên: Cẩm Tú.
Thần Phong sững sờ. Cẩm Tú! Nữ sát thủ mà Băng Nhi gọi là bạn, người đã đưa chiếc khăn có mùi Hoa Anh Túc cho cô. Cô ta chính là người phụ nữ trong bức thư, người đã trao cho Trần Bách Sơn chìa khóa ngọc!
Mọi nghi vấn đã được giải tỏa: Cẩm Tú, thành viên của Bách Hoa Hội, bị buộc phải ám sát Trần Bách Sơn. Cô đã cố gắng làm giả cái chết, sử dụng độc dược không gây tử vong ngay lập tức, và để lại ám hiệu là chiếc khăn cho Băng Nhi. Hành động của Cẩm Tú chứng tỏ Bách Hoa Hội không hoàn toàn là một tổ chức tà ác, mà đã bị thế lực Đào Viên kiểm soát.
Điều này cũng lý giải tại sao Băng Nhi lại có mùi Anh Túc và lại che giấu sự thật. Cô đang cố gắng bảo vệ Cẩm Tú.
“Cha nuôi không chết!” Băng Nhi thốt lên, trong nước mắt có sự mừng rỡ. “Ông ấy chỉ bị trúng độc ngủ say. Chúng ta vẫn có thể cứu ông ấy!”
“Đúng vậy!” Thần Phong nắm chặt tay Băng Nhi. “Nhưng nếu Trần Bách Sơn bị đánh thức, hắn sẽ là bằng chứng sống mà Tướng quân Đào Viên cần phải hủy diệt ngay lập tức. Chúng ta phải hành động cẩn trọng gấp trăm lần.”
IV. Cuộc Đối Đầu Bất Ngờ và Mưu Đồ Mới
Thần Phong đặt cuốn sổ vào áo, bảo vệ nó như tính mạng của mình. Anh và Băng Nhi chuẩn bị rời khỏi động.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lẽo và đầy khinh miệt vang lên từ cửa hang động.
“Không cần phải rời đi đâu cả, Cô Kiếm.”
Tiêu Bang Chủ của Hắc Long Bang bước vào, hắn ta không đi một mình, mà dẫn theo hàng chục thủ hạ. Mặt hắn nhếch mép, ánh mắt đầy tham lam và mưu mô.
“Ta đã biết các ngươi sẽ tìm đến đây. Thật nực cười, Băng Nhi. Cô dám tin tưởng một tên hung thủ giang hồ để lật đổ cha nuôi mình sao? Thật đáng tiếc, ta đã theo dõi ngươi từ lúc ngươi rời Bạch Ngọc Lâu.”
“Ngươi... ngươi không phải đang truy lùng ta để minh oan cho Trần Bách Sơn sao?” Thần Phong cảnh giác.
Tiêu Bang Chủ cười lớn, nụ cười làm nhũ đá rung động. “Minh oan? Trần Bách Sơn đã chết là điều tốt nhất cho Lục Châu. Ta chỉ cần cái cớ để loại bỏ ngươi, và sau đó, ta cần cuốn sổ đó.”
“Ngươi đã thông đồng với Tướng quân Đào Viên?” Băng Nhi kinh hãi.
“Thông đồng? Không,” Tiêu Bang Chủ chỉnh lại. “Ta chỉ là người thực hiện. Ta giúp Tướng quân Đào Viên lấy cuốn sổ, và đổi lại, hắn sẽ cho ta toàn bộ quyền lực ở Lục Châu. Hắn đã hứa! Ta đã biết về cuốn sổ từ lâu. Giờ thì, giao nó ra, và ta sẽ cân nhắc việc để hai ngươi chết một cách dễ dàng.”
Thần Phong hiểu ra: Tiêu Bang Chủ là kẻ phản bội, chỉ là con cờ trong tay Đào Viên, không phải hung thủ chính, nhưng lại là kẻ tham lam và nguy hiểm nhất lúc này.
Vụt!
Thần Phong không nói thêm lời nào. Anh vung kiếm, quyết đoán và sắc lạnh, lao thẳng vào đội hình của Hắc Long Bang. Cuộc chiến trong hang động chật hẹp nổ ra. Thần Phong phải đối phó với số đông, vừa chiến đấu vừa bảo vệ Băng Nhi.
“Băng Nhi! Ngươi giữ chặt cuốn sổ và chiếc khóa. Ta sẽ mở đường máu!”
Kiếm của Thần Phong như một cơn lốc, Phong Tỏa Kiếm được phát huy hết sức mạnh trong không gian hạn chế. Anh đã thề, cuốn sổ và Băng Nhi phải an toàn, để hoàn thành tâm nguyện của Trần Bách Sơn và trả mối thù mười năm của gia tộc mình.