lưỡi kiếm và hoa anh túc

Chương 6: Kiếm Trong Băng Giá và Lối Thoát Sinh Tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

I. Cuộc Chiến Trong Lòng Quỷ

"Giết hết chúng! Đừng để cuốn sổ thoát đi!" Tiêu Bang Chủ gầm lên, ánh mắt hắn tóat lên sự điên loạn của kẻ bị dục vọng làm mờ lý trí. Hắn giơ cao thanh đao lớn, dẫn đầu đám thủ hạ hung hãn xông vào.

Thần Phong không hề nao núng. Anh đã quá quen với những trận chiến đơn độc chống lại số đông. Nhưng lần này, anh còn có Băng Nhi đứng sau. Anh ôm gọn Băng Nhi vào sát vách đá lạnh lẽo, dùng thân mình che chắn.

"Đừng rời khỏi ta một bước!" Thần Phong ra lệnh, thanh kiếm không tên rung lên, phát ra tiếng vo ve trầm thấp.

Cuộc chiến trong Động Huyền Sương nổ ra dữ dội. Không gian hẹp, ẩm ướt, và đá trơn trượt càng làm tăng thêm sự nguy hiểm. Thần Phong phải sử dụng kiếm pháp một cách tiết kiệm và chính xác nhất. Anh dùng kỹ thuật phòng thủ hơn tấn công, mỗi chiêu kiếm ra đều nhằm vào những điểm yếu chí mạng của đối thủ, nhưng chỉ để vô hiệu hóa chứ không giết hại bừa bãi, bảo toàn thể lực.

Thanh kiếm của anh hóa thành một bức tường ánh sáng lạnh lẽo, đánh bật những nhát đao, nhát kiếm tứ phía. Thủ hạ của Hắc Long Bang là những kẻ liều mạng, nhưng võ công của chúng kém xa Thần Phong. Mỗi lần giao phong, một tên lính lại ngã xuống, tay chân bị thương, đau đớn gầm gừ.

Tiêu Bang Chủ thấy thủ hạ của mình liên tục thất bại thì giận dữ xông lên. Hắn ta là một cao thủ ngoại gia, đao pháp nặng nề, dũng mãnh, đầy sức mạnh hủy diệt.

KENG!

Thanh đao lớn của Tiêu Bang Chủ va chạm mạnh với kiếm của Thần Phong. Lửa tóe ra, rung chuyển cả hang động. Thần Phong bị đẩy lùi vài bước, cảm giác tê dại trên vai do chất độc hôm qua vẫn còn khiến anh suy yếu. Hắn mạnh mẽ hơn Thần Phong nghĩ.

"Ngươi muốn chết, Cô Kiếm! Ngươi không có cửa thắng ta!" Tiêu Bang Chủ gào lên, điên cuồng vung đao.

"Ngươi chỉ là con chó giữ cửa cho Tướng quân Đào Viên!" Thần Phong đáp trả, lời nói sắc bén hơn cả kiếm. "Ngươi không xứng đáng có được cuốn sổ này!"

Lời nói đó làm Tiêu Bang Chủ điên tiết. Hắn tung ra một chiêu thức bí mật, "Hắc Long Cuồng Vũ," đao khí tạo thành một cơn lốc xoáy đen, ép Thần Phong vào vách đá.

Thần Phong biết, nếu bị cuốn vào vòng đao, anh và Băng Nhi sẽ tan xác. Anh buộc phải liều mạng. Anh vận dụng hết nội lực còn sót lại, tung ra chiêu thức phòng thủ tuyệt đối của Phong Tỏa Kiếm Pháp – tạo ra một vòng tròn bảo vệ xung quanh mình và Băng Nhi.

II. Lối Thoát Của Kẻ Liều Mạng

Vòng xoáy đao khí và vòng tròn kiếm khí va chạm dữ dội. Đá vụn rơi lả tả, nhũ đá rơi xuống như mưa. Thần Phong phải nghiến răng chịu đựng, máu rỉ ra từ khóe miệng. Anh cảm thấy nội lực đang cạn kiệt nhanh chóng.

Băng Nhi, thấy Thần Phong đang lâm vào hiểm cảnh, cô không thể đứng yên. Cô chợt nhớ lại những câu chuyện về Động Huyền Sương mà Trần Bách Sơn đã kể.

"Thần Phong! Phía trên! Có một khe nứt nhỏ!" Băng Nhi hét lên. "Đó là đường thông gió, và có thể là lối thoát hiểm!"

Thần Phong liếc nhìn lên. Một khe nứt nhỏ, chỉ vừa đủ một người chui lọt, nằm trên trần hang động, cao hơn họ khoảng ba trượng. Nó quá cao, và việc leo lên trong lúc bị tấn công là không thể.

"Ta sẽ mở đường!" Thần Phong gầm lên.

Anh tung ra một chiêu phản công quyết liệt, dồn hết sinh lực vào một nhát kiếm duy nhất, chém thẳng vào thanh đao của Tiêu Bang Chủ. KENG!!! Tiếng va chạm kinh thiên động địa. Tiêu Bang Chủ bị đẩy lùi, cánh tay run rẩy, thanh đao gần như tuột khỏi tay.

Tận dụng khoảnh khắc Tiêu Bang Chủ bàng hoàng, Thần Phong không tấn công tiếp mà quay sang Băng Nhi. Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt kiên định.

"Băng Nhi, ta sẽ dùng hết sức lực để đưa ngươi lên đó. Ngươi phải bám thật chặt và không được quay đầu lại!"

"Còn ngươi?" Băng Nhi hoảng hốt.

"Ta sẽ theo sau, hay là ở lại chặn đường bọn chúng!"

Không để Băng Nhi kịp phản đối, Thần Phong vận nội lực, nâng cô lên bằng một tay, dùng tay kia làm điểm tựa. Anh tung một cú hích cuối cùng, đẩy Băng Nhi lên cao. Băng Nhi bám vào thành đá, dùng hết sức lực để chui vào khe nứt. Nước mắt cô rơi xuống, nhưng cô biết, đây là cơ hội sống duy nhất của cả hai.

Tiêu Bang Chủ lúc này đã hoàn hồn. Hắn thấy Băng Nhi đang trèo lên.

"Chặn chúng lại! Đừng để cuốn sổ thoát đi!" Hắn la hét, cùng thủ hạ lao tới như điên.

Thần Phong rút kiếm, quay lưng lại với lối thoát, đối diện với kẻ thù. Anh chấp nhận hy sinh để bảo vệ cuốn sổ và Băng Nhi.

"Muốn cuốn sổ, bước qua xác ta đã!"

Đao của Tiêu Bang Chủ lại bổ xuống. Thần Phong lần này không đỡ, mà quyết định liều lĩnh đổi mạng: anh dùng mũi kiếm nhọn nhất, đâm thẳng vào mắt cá chân của Tiêu Bang Chủ.

A... Rầm!

Tiêu Bang Chủ gào lên đau đớn, ngã khụy xuống, thanh đao rơi khỏi tay. Cú ngã của hắn làm chấn động mặt đất hang động. Thủ hạ của hắn bị cản lại, không dám xông lên.

Nhân lúc hỗn loạn, Thần Phong tung người lên, dùng kiếm găm vào thành đá để leo lên.

"Ngươi... ngươi sẽ phải trả giá!" Tiêu Bang Chủ gầm gừ, cố gắng lết đến gần.

Thần Phong không nhìn lại. Anh leo lên, chui vào khe nứt. Ngay sau khi anh và Băng Nhi thoát ra ngoài, Thần Phong dùng kiếm chém vào một tảng đá lỏng lẻo ngay trên lối vào.

RẦM!!!

Tảng đá lớn rơi xuống, bịt kín khe nứt, tạo ra một trận lở đất nhỏ. Tiếng gào thét của Tiêu Bang Chủ và thủ hạ bị chặn lại, chỉ còn tiếng đá va chạm nặng nề.

III. Hành Trình Mới và Sự Thật Về Cẩm Tú

Thần Phong và Băng Nhi bò ra khỏi khe nứt, kiệt sức. Họ đã thoát hiểm, nhưng không hề an toàn. Lục Châu sẽ sớm bị lật tung.

Họ tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi. Thần Phong kiểm tra lại cuốn sổ, nó vẫn nguyên vẹn.

"Chúng ta đã thoát rồi," Băng Nhi thì thầm, ôm chặt cuốn sổ. "Cuốn sổ này... nó đã cứu mạng chúng ta."

"Chưa thoát hẳn đâu," Thần Phong nói, hơi thở nặng nhọc. "Tiêu Bang Chủ sẽ sớm tìm cách đào bới và thoát ra. Hắn sẽ truy lùng chúng ta khắp nơi. Giờ chúng ta phải đi xa, tìm đến kinh thành."

Thần Phong biết, cuốn sổ này phải được giao đến tay quan lại thanh liêm hoặc những người còn sót lại của Cố gia ở kinh thành. Đây là nơi duy nhất có thể đối đầu trực diện với Tướng quân Đào Viên.

"Chúng ta phải tìm Cẩm Tú," Băng Nhi đột nhiên nói. "Cô ấy không muốn giết cha nuôi, cô ấy đã mạo hiểm cảnh báo ta. Cô ấy đang bị Đào Viên ép buộc."

Thần Phong gật đầu. "Đúng vậy. Cuốn sổ cho thấy Tướng quân Đào Viên đã nắm giữ mạng sống của người thân trong Bách Hoa Hội. Cẩm Tú có thể là một nạn nhân khác. Cô ấy là chìa khóa để vạch trần Bách Hoa Hội và thế lực của Đào Viên."

"Nhưng làm sao tìm được cô ấy?"

"Bách Hoa Hội là một tổ chức sát thủ, nhưng họ luôn có quy tắc. Họ hoạt động vì tiền, và thường có một nơi 'giao dịch' bí mật. Hơn nữa, ám hiệu Hoa Anh Túc cho thấy họ có liên hệ với một vùng đất cụ thể," Thần Phong suy luận.

Ánh mắt anh nhìn về phía Đông Bắc. Kinh thành là trung tâm quyền lực, nơi các thế lực ngầm giao dịch. Đó là nơi họ phải đến.

Mối liên kết giữa Thần Phong và Băng Nhi đã trở nên bền chặt sau sinh tử. Anh không còn nghi ngờ cô, và cô tin tưởng anh tuyệt đối. Giữa núi rừng hoang vắng, họ chia sẻ miếng lương khô ít ỏi, ánh mắt họ trao nhau sự kiên định và cả một chút tình cảm chớm nở.

"Hành trình sẽ gian khổ, Băng Nhi," Thần Phong nói, giọng anh dịu dàng hơn.

"Không sao," Băng Nhi đáp, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy sự kiên cường của một người phụ nữ phải đứng lên bảo vệ công lý. "Chỉ cần cuốn sổ còn đây, và ngươi còn đây, ta sẽ không sợ hãi."

Họ đứng dậy, hướng về phía Đông Bắc, nơi Kinh thành xa xôi đang chờ đợi. Đó là hành trình tìm kiếm công lý, trả thù cho quá khứ và tìm kiếm người phụ nữ mang tên Hoa Anh Túc, Cẩm Tú. Cuộc phiêu lưu mới, đầy rẫy hiểm nguy và bí ẩn, vừa mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×