I. Rời Xa Vùng Đất Chết
Thần Phong và Băng Nhi đi bộ ròng rã suốt một ngày đêm, không dám dừng lại quá lâu. Họ đã vượt qua Rừng Tây và đang tiến sâu vào vùng đồng bằng thưa thớt dân cư, hướng về phía Bắc. Cuốn sổ bí mật, được cuốn gọn và giấu trong lớp áo lót của Băng Nhi, là gánh nặng và cũng là hy vọng duy nhất của họ.
Sự mệt mỏi đã hằn lên khuôn mặt Băng Nhi. Cô vốn là tiểu thư khuê các, chưa từng trải qua cuộc sống gió sương thế này. Tuy nhiên, cô không hề than vãn. Sự kiên cường và lòng dũng cảm đã thay thế cho vẻ băng giá thường ngày.
“Thần Phong,” Băng Nhi khẽ gọi, giọng cô khàn đi vì gió. “Ngươi có nghĩ Tiêu Bang Chủ đã thoát ra được không?”
Thần Phong quay đầu lại, ánh mắt anh cảnh giác quét ngang qua những lùm cây ven đường. “Hắn sẽ thoát được. Vết thương của hắn không chí mạng, và thủ hạ của hắn sẽ sớm đào bới. Nhưng Lục Châu cách đây đã rất xa, chúng ta đã có lợi thế về thời gian.”
Tuy nhiên, Thần Phong không thể thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Sự đeo bám của Hắc Long Bang là điều dễ hiểu, nhưng sự im lặng của Bách Hoa Hội mới là điều đáng sợ. Tổ chức sát thủ đó sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, đặc biệt khi Tướng quân Đào Viên đang thúc ép.
Họ quyết định nghỉ chân tại một trạm dịch cũ kỹ, hẻo lánh, cách đường quan lộ khá xa. Trạm dịch này hầu như không có người qua lại, chủ yếu dùng để phục vụ những khách thương đi đường vòng.
Ông chủ trạm dịch là một lão già lầm lì, không nói nhiều. Ông ta cung cấp cho họ một căn phòng nhỏ tồi tàn và một nồi cháo nóng hổi.
“Từ đây đến kinh thành còn xa lắm,” ông chủ trạm dịch nói, giọng khàn khàn. “Đường đi không yên ổn. Các vị nên cẩn thận.”
Thần Phong gật đầu, sự cảnh giác không hề giảm.
II. Dấu Vết Của Ám Ảnh Hoa Anh Túc
Khi đang dùng bữa, Thần Phong nhận thấy Băng Nhi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bình hoa trên bàn. Trong đó cắm vài cành hoa rừng dại đã héo úa, nhưng Băng Nhi đang nhìn vào cái gì đó khác.
“Ngươi thấy gì à, Băng Nhi?”
Băng Nhi lắc đầu, sau đó chỉ tay vào chiếc bình gốm. “Chiếc bình này… nó có mùi lạ. Giống như mùi hương liệu ướp áo. Giống mùi hương trên chiếc khăn lụa của Cẩm Tú.”
Thần Phong nhíu mày. Mùi hương liệu Anh Túc là một ám hiệu tinh vi, không phải loại hương phổ thông. Việc nó xuất hiện tại một trạm dịch hẻo lánh là điều rất đáng ngờ.
Thần Phong đứng dậy. Anh tiến đến gần chiếc bình, dùng ngón tay xoa nhẹ vào vành bình gốm. Anh nhận thấy có một lớp sáp mỏng, trong suốt được trét lên một phần bên dưới chiếc bình.
“Họ đã để lại dấu vết,” Thần Phong khẳng định. “Chắc chắn là người của Bách Hoa Hội đã từng ở đây. Mùi hương này được cố tình để lại trên chiếc bình để đánh dấu.”
Băng Nhi lo lắng: “Họ đánh dấu để làm gì? Để theo dõi chúng ta sao?”
“Không. Nếu để theo dõi, họ đã mai phục sẵn rồi. Dấu vết này rất tinh vi, chỉ có người hiểu rõ mùi hương của tổ chức mới nhận ra. Rất có thể, đó là dấu hiệu cho một thành viên khác của Bách Hoa Hội, hoặc là Cẩm Tú đã để lại cho chúng ta.”
Thần Phong cẩn thận cạo lớp sáp mỏng trên chiếc bình. Dưới ánh nến, anh thấy rõ ràng một ký hiệu được khắc vào gốm: một chấm tròn nhỏ, bên dưới là ba nét gạch ngắn, xiên chéo.
“Đây là ám hiệu của Bách Hoa Hội,” Thần Phong nói. “Trong thế giới giang hồ, nó có nghĩa là ‘Đi về phía Bắc, tìm gặp người cầm đèn lồng trắng.’”
Băng Nhi thở dốc: “Cẩm Tú! Cô ấy đã đi trước và để lại ám hiệu cho ta!”
Thần Phong nhìn ký hiệu đó với vẻ mặt phức tạp. Cẩm Tú đang mạo hiểm mạng sống để giúp họ. Điều này chứng tỏ tổ chức Bách Hoa Hội không hề trung thành với Tướng quân Đào Viên. Đây là một cơ hội lớn.
III. Cuộc Truy Bắt Nguy Hiểm Trên Đường Rừng
Thần Phong và Băng Nhi rời khỏi trạm dịch ngay sau khi phát hiện ám hiệu, quyết định đi theo hướng Bắc. Họ biết, nếu Cẩm Tú để lại dấu vết, cô ta đang chờ đợi họ ở một nơi nào đó.
Họ không đi được bao xa thì phải đối mặt với nguy hiểm đầu tiên.
Từ phía sau, một toán kỵ binh Hắc Long Bang xuất hiện, bụi bay mù mịt. Tiêu Bang Chủ, dù bị thương ở chân, vẫn cưỡi ngựa đi đầu, vẻ mặt hắn ta dữ tợn và hằn học. Hắn đã thoát khỏi Động Huyền Sương nhanh hơn Thần Phong dự đoán.
“Cô Kiếm! Ngươi chạy không thoát đâu!” Tiêu Bang Chủ gầm lên. “Giao cuốn sổ ra đây! Hôm nay, ta sẽ chặt nát ngươi và con gái nuôi của tên Trần Bách Sơn kia!”
Thần Phong nhanh chóng đẩy Băng Nhi vào một khu rừng rậm rạp ven đường. “Chạy đi! Ta sẽ chặn chúng lại!”
“Không! Ta không để ngươi một mình!” Băng Nhi kiên quyết.
“Ngươi mang cuốn sổ! Cuốn sổ quan trọng hơn! Ngươi đi trước, tìm nơi an toàn!” Thần Phong gần như quát lên.
Anh rút kiếm, một mình đối diện với cả toán kỵ binh. Trận chiến diễn ra trên địa hình rộng. Kỵ binh có lợi thế về tốc độ và sức mạnh. Thần Phong phải dùng sự linh hoạt của mình để né tránh và phản công.
Anh không cố gắng giao chiến trực diện. Anh chỉ tập trung vào việc vô hiệu hóa những con ngựa, buộc kỵ binh phải xuống đất. Thanh kiếm của anh lướt đi như một dải lụa xanh, cắt đứt dây cương và làm ngựa hoảng loạn.
Tiếng ngựa hí vang trời, Tiêu Bang Chủ nổi cơn thịnh nộ. Hắn nhảy khỏi ngựa, dùng đao lớn tấn công Thần Phong. Lần này, hắn điên cuồng và tàn bạo hơn.
Thần Phong tránh né đường đao nặng nề của hắn. Anh biết, anh không thể chiến đấu lâu. Cánh tay anh vẫn còn đau nhức do chất độc. Anh cần phải rút lui nhanh chóng.
Anh dùng một chiêu thức giả, làm Tiêu Bang Chủ tưởng rằng anh bị lộ sơ hở. Khi Tiêu Bang Chủ dồn sức đánh xuống, Thần Phong nhanh chóng lách qua, sử dụng chân để đá mạnh vào vết thương cũ ở mắt cá chân của hắn.
A!!
Tiêu Bang Chủ gào lên, khuỵu xuống lần nữa. Thần Phong nhân cơ hội đó, tung ra một đường kiếm cuối cùng, chém đứt sợi dây kéo của chiếc túi đạn đá trên lưng ngựa. Đạn đá rơi xuống, tạo ra một màn khói bụi dày đặc.
Thần Phong quay người, lao vào rừng, theo dấu chân của Băng Nhi.
IV. Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Thần Phong đuổi kịp Băng Nhi sâu trong rừng. Cả hai đều kiệt sức.
“Ta đã bảo ngươi đi trước rồi!” Thần Phong trách móc.
“Ta không thể bỏ ngươi được,” Băng Nhi đáp, cô ôm chặt anh, không để ý đến bụi bặm và mồ hôi. Giữa sinh tử, tình cảm của họ đã vượt qua mọi rào cản.
Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, đến một ngôi làng nhỏ bé, hẻo lánh. Ám hiệu của Cẩm Tú là “người cầm đèn lồng trắng.” Thần Phong và Băng Nhi cố gắng tìm kiếm dấu hiệu đó.
Trong ngôi làng này, họ tìm thấy một quán ăn đơn sơ. Và ở góc quán, một người phụ nữ đang ngồi quay lưng lại, trên bàn cô đặt một chiếc đèn lồng giấy màu trắng tinh khiết, dù đã giữa ban ngày.
Thần Phong và Băng Nhi nhìn nhau. Đây chính là ám hiệu.
Thần Phong bước đến, giọng nói trầm tĩnh: “Cô nương, cho hỏi, cô có biết về Hoa Anh Túc không?”
Người phụ nữ từ từ quay lại. Cô ta mặc một bộ đồ đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt đầy vẻ lo âu và mệt mỏi. Không ai khác, chính là Cẩm Tú.
Cẩm Tú vừa nhìn thấy Băng Nhi và Thần Phong, cô ta đứng bật dậy, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa kinh hãi.
“Băng Nhi! Ngươi… ngươi đến rồi!” Cẩm Tú thì thầm.
“Cẩm Tú! Ngươi có phải là người đã gửi ám hiệu?” Băng Nhi mừng rỡ hỏi.
“Đúng vậy,” Cẩm Tú đáp, giọng cô đầy vẻ tuyệt vọng. “Ta đã cố gắng cứu cha nuôi ngươi, nhưng ta đã bị phát hiện. Ta đã không thể quay lại Bạch Ngọc Lâu. Ta biết, các ngươi sẽ tìm đến đây. Ta đang chờ các ngươi, vì ta biết, ta đang bị theo dõi!”
Cẩm Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự cảnh giác. “Tướng quân Đào Viên không tin cái chết của Trần Bách Sơn. Hắn đã gửi một người khác đến, một sát thủ đáng sợ hơn Bách Hoa Hội rất nhiều. Ta phải đưa các ngươi đi. Nơi này không an toàn nữa.”
Cuộc gặp gỡ định mệnh đã diễn ra, nhưng nó lại kéo theo một mối nguy hiểm mới, lớn hơn cả Hắc Long Bang và Bẩm Hoa Hội cộng lại. Thần Phong biết, hành trình đến kinh thành sẽ không bao giờ yên ổn. Họ phải đối mặt với kẻ săn lùng mới, kẻ đang truy lùng cuốn sổ bằng mọi giá.