I. Lời Thú Nhận Của Cẩm Tú
Ngay sau khi gặp nhau, Cẩm Tú dẫn Thần Phong và Băng Nhi đến một căn nhà gỗ nhỏ phía sau quán ăn, nơi cô đã chuẩn bị sẵn để tránh tai mắt. Ngọn đèn lồng trắng vẫn được giữ cẩn thận, như một lời cam kết về lòng trung thành.
“Ta biết các ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi,” Cẩm Tú nói, giọng cô đầy mệt mỏi và hối hận. “Trước tiên, ta xin lỗi vì đã khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Ta là người đã làm giả cái chết của Trần Bách Sơn, cha nuôi của Băng Nhi.”
Băng Nhi nắm lấy tay Cẩm Tú: “Chúng ta đã biết. Cha nuôi đã để lại thư. Ông ấy vẫn còn sống, đúng không?”
Cẩm Tú gật đầu, đôi mắt ngấn lệ. “Ta đã sử dụng 'Mộng Hồi Sanh' – một loại độc dược chỉ khiến người ta rơi vào trạng thái ngủ sâu, như chết, trong vòng ba tháng. Sau đó, độc sẽ tự giải. Ta đã để lại thuốc giải, nhưng ta không kịp quay lại lấy. Ta sợ cha nuôi của ngươi đã bị thế lực của Tiêu Bang Chủ tìm thấy.”
“Vậy ngươi có biết Trần Bách Sơn đang ở đâu không?” Thần Phong hỏi, giọng anh gấp gáp.
“Ta không biết chính xác, nhưng cha nuôi đã dặn nếu chuyện này xảy ra, ông sẽ được người của Vô Ảnh Đường bí mật di chuyển đến một nơi an toàn. Vô Ảnh Đường là tổ chức bí mật giúp ông che giấu cuốn sổ này.”
Cẩm Tú sau đó tiết lộ toàn bộ sự thật về Bách Hoa Hội. Cô vốn không phải sát thủ. Bách Hoa Hội là một tổ chức ban đầu được thành lập bởi những y sư và hiệp khách có lòng, chuyên giúp đỡ những người bị quan lại hãm hại. Họ dùng độc dược để trừng trị kẻ ác mà không gây đổ máu.
“Nhưng mười năm trước,” Cẩm Tú nói, giọng cô nghẹn lại, “Sau khi Cố gia bị diệt, Bách Hoa Hội bị Tướng quân Đào Viên phát hiện. Hắn dùng quyền lực và tiền bạc để thao túng. Hắn bắt giữ một số thành viên chủ chốt, ép buộc chúng ta phải trở thành công cụ của hắn, nhận hợp đồng ám sát. Hắn buộc ta phải nhận hợp đồng giết Trần Bách Sơn để lấy cuốn sổ.”
“Vậy ra, Tướng quân Đào Viên là kẻ đã đứng sau vụ án Cố gia!” Thần Phong nghiến răng, lòng căm hận bùng lên. Giờ đây, anh không chỉ điều tra một vụ án mạng mà đang đối mặt với kẻ thù không đội trời chung.
“Đúng vậy,” Cẩm Tú xác nhận. “Cuốn sổ này ghi lại toàn bộ tội ác của hắn từ mười năm trước đến nay. Hắn muốn cuốn sổ và chiếc khóa ngọc bằng mọi giá. Hắn đã không tin tưởng Bách Hoa Hội. Hắn đã gửi một kẻ khác đến.”
II. Sự Xuất Hiện Của Kẻ Săn Lùng
“Kẻ khác đó là ai?” Thần Phong hỏi, cảm nhận được một mối nguy hiểm lớn hơn cả Tiêu Bang Chủ.
Cẩm Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy sợ hãi. “Hắn là Huyết Ưng. Hắn không thuộc về giang hồ hay triều đình, hắn là một thám tử giết người được Đào Viên nuôi dưỡng từ nhỏ. Hắn không có tình người, chỉ có kỹ năng truy lùng và giết chóc siêu việt. Hắn dùng độc thuật và ám khí của Bách Hoa Hội, nhưng võ công và sự tàn bạo của hắn còn vượt xa chúng ta. Hắn chính là người mà ta sợ nhất.”
Vừa dứt lời, một tiếng động nhỏ vang lên từ mái nhà. Thần Phong lập tức rút kiếm, quay phắt người lại.
XOẸT!
Một luồng sáng đen vụt qua khe cửa sổ. Thần Phong kịp thời đỡ bằng kiếm. Ám khí găm vào bức tường đá sau lưng anh, để lại một vết nứt sâu. Đó là một loại ám khí sắc bén, tẩm độc cực mạnh.
“Hắn đã đến!” Cẩm Tú hét lên. “Huyết Ưng!”
Thần Phong cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo, vô hình, hoàn toàn khác biệt với sự nóng nảy của Tiêu Bang Chủ. Kẻ này ẩn nấp và ra tay một cách im lặng, chính xác.
“Hắn không ở trên mái nhà,” Thần Phong thì thầm, kiếm anh rung nhẹ. “Hắn đang ở dưới lòng đất, ngay sát vách tường. Hắn đã nghe lén mọi thứ.”
RẦM!
Bức tường đá bên cạnh Thần Phong đột ngột nổ tung. Một bóng người mặc áo đen tuyền, bịt kín mặt, nhảy vào phòng. Hắn không nói một lời, hai tay hắn giơ lên, phóng ra hàng loạt ám khí hình hoa sen tẩm độc, nhưng với tốc độ gấp đôi Cẩm Tú.
“Hắn biết rõ nhược điểm của chúng ta!” Cẩm Tú kinh hãi.
Thần Phong tung kiếm, tạo thành một vòng xoáy gió, đánh bật những ám khí đó sang hai bên. Anh không thể liều lĩnh tấn công trực diện. Kẻ này quá nhanh và quá tàn độc.
III. Quyết Định Mạo Hiểm
"Cuốn sổ đâu?" Giọng Huyết Ưng khàn khàn, nhưng đầy quyền lực. "Giao ra đây, và ta sẽ cho các ngươi cái chết nhẹ nhàng."
"Nằm mơ đi!" Thần Phong đáp trả, lao tới.
Cuộc chiến trong căn nhà gỗ nhỏ trở nên hỗn loạn. Huyết Ưng không chỉ sử dụng ám khí, hắn còn sử dụng độc thuật mê hoặc. Khói độc từ ám khí lan tỏa khắp căn phòng, khiến tầm nhìn bị hạn chế.
Thần Phong chiến đấu anh dũng, nhưng anh đang phải đối mặt với một đối thủ hoàn hảo: vừa có võ công cao cường, vừa có sự tinh quái của một thám tử, và sự tàn độc của một sát thủ.
Băng Nhi và Cẩm Tú cố gắng hỗ trợ bằng cách di chuyển đồ đạc để cản đường Huyết Ưng, nhưng sát thủ này quá nhanh. Hắn lướt qua họ như một cơn gió đen.
"Chúng ta không thể thắng hắn ở đây!" Thần Phong hét lên. Anh biết, nếu kéo dài, họ sẽ kiệt sức hoặc trúng độc. Cuốn sổ phải được an toàn.
Thần Phong nhìn quanh. Căn nhà gỗ này được xây dựng gần một con suối nhỏ. Anh chợt lóe lên một ý tưởng liều lĩnh.
"Cẩm Tú! Ngươi đưa Băng Nhi và cuốn sổ đi theo hướng Đông! Ta sẽ dẫn hắn đi hướng Tây!" Thần Phong ra lệnh.
"Không! Ngươi không thể một mình đối phó với hắn!" Băng Nhi phản đối.
"Ta phải làm thế!" Thần Phong nói dứt khoát. "Nếu chúng ta đi cùng nhau, hắn sẽ đuổi kịp chúng ta. Nếu chia ra, cơ hội sống của cuốn sổ sẽ cao hơn. Cuốn sổ quan trọng hơn mạng sống của ta!"
Nói rồi, Thần Phong không chần chừ. Anh tung ra một đòn đánh mạnh vào Huyết Ưng, buộc hắn phải lùi lại. Thần Phong dùng hết sức lực cuối cùng, phóng thẳng ra khỏi căn nhà, lao về phía Tây, tạo ra tiếng động lớn để thu hút sự chú ý.
Huyết Ưng nhếch mép, hắn ta dường như đã đoán được ý đồ của Thần Phong. Nhưng hắn ta không ngần ngại. Mạng sống của kẻ giữ sổ đã được định giá rất cao.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể lừa ta sao, Cô Kiếm?" Huyết Ưng cười khẩy, giọng hắn lạnh lẽo. "Mục tiêu là cuốn sổ! Nhưng... mạng sống của ngươi cũng không tồi!"
Huyết Ưng lao theo Thần Phong, bỏ lại Băng Nhi và Cẩm Tú. Hắn tin rằng, nếu bắt được Thần Phong, cuốn sổ sẽ tự động xuất hiện.
IV. Cuộc Chia Ly và Lời Thề
Băng Nhi nhìn theo bóng dáng Thần Phong khuất dần trong màn đêm. Nước mắt cô tuôn rơi. Cô biết, Thần Phong đang dùng thân mình để làm mồi nhử.
“Đi thôi, Băng Nhi!” Cẩm Tú kéo cô đứng dậy. “Anh ấy hy sinh để bảo vệ cuốn sổ! Chúng ta phải bảo vệ nó và đến được kinh thành!”
Băng Nhi nắm chặt cuốn sổ trong tay, quay mặt về hướng Đông. Cô nhìn về phía Tây, nơi Thần Phong đang đối diện với hiểm nguy chết người, và thề trong lòng.
“Thần Phong, ta sẽ không để ngươi chết vô ích. Ta sẽ đến kinh thành, vạch trần tội ác của Đào Viên, và ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
Hai cô gái bắt đầu hành trình gian nan về phía Đông, mang theo hy vọng và mối thù của hai gia tộc. Còn Thần Phong, anh đang lao vào trận chiến đơn độc và tuyệt vọng với Huyết Ưng, giữa rừng sâu, dưới ánh trăng mờ ảo. Cuộc đối đầu giữa kiếm thuật và độc thuật, giữa công lý và tội ác, giữa Cô Kiếm và Kẻ Săn Lùng, đã bắt đầu.