Sự cuồng nhiệt trong văn phòng lắng xuống, để lại không gian tràn ngập sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Lãnh Băng cài lại từng chiếc cúc áo sơ mi, bàn tay run rẩy phản bội vẻ mặt lạnh lùng cô đang cố giữ. Mùi hương của hoan lạc và mồ hôi thoang thoảng trong không khí, như một bằng chứng không thể chối cãi về sự đầu hàng của cô.
Dạ Kình trở lại sau bàn làm việc, hoàn toàn bình tĩnh như thể vài phút trước không hề có một cuộc "thỏa thuận" mãnh liệt nào xảy ra. Anh ta cầm một tập tài liệu mỏng, đóng gáy cẩn thận.
"Ký tên," anh ta nói, giọng nói trở lại vẻ uy quyền, không chút cảm xúc. "Đây là Hợp đồng đối tác riêng tư của chúng ta."
Lãnh Băng cau mày, cảm giác bị sỉ nhục dâng trào. Anh ta biến khoảnh khắc thân mật, bùng nổ cảm xúc của cô thành một giao dịch lạnh lùng trên giấy tờ.
Cô giật lấy tập tài liệu. Điều 1: Hợp tác Kinh doanh tuyệt đối. Điều 2: Thông tin và Lợi ích phải được chia sẻ công bằng. Những điều khoản này cô chấp nhận được. Nhưng khi đọc đến Điều 3 và Điều 4, tay cô siết chặt tờ giấy.
Điều 3: Phục tùng trong Khu vực Riêng tư. Bất kỳ lúc nào, tại bất kỳ nơi nào được chỉ định, Bên B (Lãnh Băng) phải chấp nhận mọi yêu cầu và sự chiếm hữu của Bên A (Dạ Kình), không được phép kháng cự về mặt thể xác lẫn tinh thần.
Điều 4: Che giấu tuyệt đối. Mối quan hệ này phải được giữ bí mật. Ở nơi công cộng, Bên B phải thể hiện thái độ lạnh nhạt, thậm chí thù địch, với Bên A, nhằm đánh lạc hướng đối thủ.
"Điều 3 là vô lý," Lãnh Băng ngước lên, ánh mắt đầy thách thức. "Ngài muốn sự phục tùng tuyệt đối? Ngài đang biến tôi thành nô lệ hay đối tác?"
Dạ Kình dựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau. "Sự phục tùng là điều kiện tiên quyết để xây dựng lòng tin, Lãnh Băng. Cô muốn tôi giúp cô chống lại chú ruột cô, Lãnh Thiên, một người lọc lõi và tàn nhẫn. Tôi cần biết cô không bao giờ có thể phản bội tôi. Và cách tốt nhất để đảm bảo điều đó... là giữ lấy thứ quý giá nhất của cô. Cơ thể và ý chí của cô."
Anh ta tạm dừng, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai. "Nếu cô nghĩ cô có thể kiểm soát được bản năng của mình, thì chỉ cần ký vào. Còn nếu không, cô có thể rời đi ngay bây giờ."
Lãnh Băng cắn môi. Cô biết cô không thể thắng được ván cờ tâm lý này. Anh ta đã nhìn thấu sự khao khát và yếu đuối của cô từ đêm qua. Hợp đồng này không phải là ràng buộc kinh tế, nó là một lời nguyền cảm xúc.
Tao sẽ ký, Dạ Kình. Nhưng tao sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Lãnh Băng đặt bút ký tên, nét chữ sắc bén và dứt khoát.
"Thông minh," Dạ Kình nhận xét. "Bây giờ, bắt đầu công việc. Tôi đã kiểm tra thông tin cô cung cấp. Chúng ta có ba ngày để vô hiệu hóa hợp đồng của Lãnh Thiên với Tập đoàn Tân Phong."
Anh ta lật một tập tài liệu khác, đẩy đến trước mặt cô. "Tôi cần cô đóng vai là kẻ phản bội."
Lãnh Băng nhíu mày. "Kẻ phản bội?"
"Đúng. Cô sẽ gặp Lãnh Thiên hôm nay, nói với ông ta rằng cô đã kiếm được một nhà đầu tư lớn từ nước ngoài, đủ sức chống lại tôi. Sau đó, cô phải rò rỉ thông tin sai lệch cho Tập đoàn Tân Phong rằng Lãnh Thiên đang tìm cách hủy hợp đồng với họ để bắt tay với một đối tác khác. Điều này sẽ khiến họ nghi ngờ Lãnh Thiên và làm chậm quá trình ký kết."
Đây là một nước cờ hai mặt, mạo hiểm nhưng đầy tính thao túng. Lãnh Băng phải tự biến mình thành con cừu đen trong mắt chú ruột.
"Lãnh Thiên sẽ không tin tôi. Ông ta sẽ nghi ngờ nguồn tiền của tôi," Lãnh Băng phản đối.
Dạ Kình nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự tự tin tuyệt đối. "Chỉ cần cô nói ra, tôi sẽ lo phần còn lại. Tôi sẽ sắp xếp một quỹ đầu tư ma xuất hiện như một bóng ma ở nước ngoài. Điều cô cần làm là thể hiện sự kiêu ngạo, và... giữ khoảng cách với tôi. Nhớ Điều 4."
Lãnh Băng gật đầu, sự bực bội trong lòng bị kìm nén. Cô chỉ còn cách tin vào sự sắp xếp của anh ta.
Lãnh Băng gặp Lãnh Thiên trong một nhà hàng Ý sang trọng, nơi thường diễn ra các buổi gặp gỡ quyền lực. Chú ruột cô, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài đạo mạo nhưng ánh mắt đầy mưu tính, đang chờ sẵn.
"Lãnh Băng," Lãnh Thiên cười giả lả, "cháu vừa về nước đã lao vào công việc. Lẽ ra nên nghỉ ngơi chứ. Với lại, dự án đầu tiên của cháu đã bị Dạ Kình cướp mất rồi. Vẫn còn non nớt lắm."
Lãnh Băng đặt chiếc túi xách hàng hiệu xuống ghế, thái độ hoàn toàn lạnh nhạt. "Cháu không đến để nghe chú dạy đời. Cháu đến để thông báo, chú không cần phải lo lắng cho cháu nữa."
"Ồ?" Lãnh Thiên nhướng mày, tỏ vẻ thích thú.
"Cháu đã tìm được nhà đầu tư khác. Lớn hơn, mạnh hơn Dạ Kình," cô nói dối không chớp mắt, giọng điệu tự tin. "Họ không chỉ quan tâm đến dự án đó, mà còn quan tâm đến vị thế hiện tại của tập đoàn."
Ánh mắt Lãnh Thiên ngay lập tức thay đổi. Sự lo lắng và tham lam trộn lẫn. "Ai? Ai dám đối đầu với Dạ Kình?"
"Chú không cần biết," Lãnh Băng lạnh lùng đáp. "Tốt hơn hết, chú nên tập trung giải quyết hợp đồng với Tập đoàn Tân Phong đi. Cháu nghe nói họ đang không hài lòng vì tốc độ giải ngân chậm trễ của chú. Họ đang xem xét lại đối tác."
Cô đã rắc một hạt giống nghi ngờ. Nhiệm vụ của cô là khiến Lãnh Thiên cảm thấy bị đe dọa từ cả bên trong lẫn bên ngoài.
Lãnh Thiên mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt. "Cháu đang cố làm gì? Muốn chia rẽ nội bộ? Đừng quên, Dạ Kình là một con quái vật. Ai đối đầu với hắn đều không có kết cục tốt đẹp."
Lãnh Băng đứng dậy, bỏ dở bữa trưa. "Con quái vật nào cũng có điểm yếu. Chú nên nhớ, cháu không giống chú. Cháu luôn biết mình đang làm gì."
Cô quay đi, nhưng chỉ vài bước sau, cô thoáng thấy một bóng người quen thuộc.
Dạ Kình. Anh ta đang ngồi ở một bàn khuất, với một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp. Họ đang cười nói thân mật.
Đúng rồi. Điều 4 của hợp đồng. Che giấu tuyệt đối. Thể hiện thái độ lạnh nhạt, thậm chí thù địch.
Lãnh Băng cảm thấy một nhát dao vô hình đâm vào lồng ngực. Không phải vì ghen, mà vì sự tráo trở, lạnh lùng của anh ta. Mới vài giờ trước, cơ thể họ hòa quyện vào nhau, và bây giờ, anh ta đang diễn vai hoàn hảo.
Cô cố tình đi qua bàn anh ta, không hề liếc mắt, giữ vẻ mặt kiêu ngạo, như thể cô và anh ta là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ số điện thoại bí mật của Dạ Kình:
“Diễn tốt lắm. Cô nên làm quen với việc đó. Và đừng quên... hôm nay là một ngày dài. Tôi sẽ kiểm tra sự phục tùng của cô sau buổi tối.”
Lãnh Băng siết chặt điện thoại, cảm giác uất nghẹn. Cô đã bán linh hồn mình cho một trò chơi nguy hiểm. Hợp đồng này không chỉ là lời nguyền, nó là một nhà tù bằng lụa và kim cương. Cô tự hứa, cô sẽ không bao giờ để tình cảm làm mờ lý trí, cô sẽ chiến thắng cả Dạ Kình và Lãnh Thiên.