Đến tối, Lãnh Băng cảm thấy kiệt sức. Cô đã dành cả buổi chiều để rò rỉ thông tin sai lệch theo chỉ đạo của Dạ Kình, đối phó với sự dò xét của thuộc cấp Lãnh Thiên và cố gắng giữ vẻ ngoài bất cần. Căng thẳng về mặt tinh thần khiến cô muốn sụp đổ, nhưng cô biết, trò chơi chưa kết thúc. Cô còn phải đối diện với Điều 3 của "Hợp đồng đối tác riêng tư".
Lãnh Băng quay lại văn phòng Dạ Kình. Khác với buổi sáng chuyên nghiệp, nơi đây giờ đây tĩnh lặng và u ám. Rèm cửa nhung đen đã được kéo kín, ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn sàn đứng cạnh chiếc ghế da lớn màu kem.
Dạ Kình đang đợi cô. Anh ta không còn mặc bộ vest lịch sự nữa, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi lụa đen rộng thùng thình, cổ áo mở hờ, để lộ một phần cơ ngực rắn chắc. Anh ta đang nhấm nháp ly rượu mạnh, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô như thể đang nhìn một món đồ chơi vừa được mang về.
"Trò chơi buổi sáng diễn ra tốt đẹp," Dạ Kình lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự uy hiếp. "Lãnh Thiên đã bắt đầu hoảng loạn và tìm kiếm 'nhà đầu tư' của cô."
"Mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch của ngài," Lãnh Băng đáp, giọng nói mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ sự kiêu hãnh. Cô bước lại gần bàn, muốn giữ khoảng cách an toàn.
"Bây giờ là lúc cho thỏa thuận thứ hai." Anh ta đặt ly rượu xuống, đứng dậy.
Lãnh Băng cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần. "Tôi mệt. Tôi nghĩ chúng ta nên hoãn lại."
"Không thể," Dạ Kình bước đến, dùng tốc độ nhanh hơn khiến cô không kịp phản ứng. Anh ta vòng tay qua eo cô, áp sát cô vào người mình. "Thỏa thuận của tôi là vô điều kiện. Sự mệt mỏi của cô là một phần của quá trình. Nó sẽ khiến cô dễ dàng phục tùng hơn."
Anh ta ghé vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: "Tôi không muốn sự phản kháng của lý trí. Tôi muốn cơ thể cô, Lãnh Băng."
Lãnh Băng cảm thấy cơ thể cô phản bội cô một lần nữa. Mặc dù mệt mỏi, sự tiếp xúc của anh ta lại làm bùng lên ngọn lửa dục vọng bị kìm nén.
Anh ta đẩy cô về phía chiếc ghế da. Lãnh Băng ngã nhẹ xuống, lún sâu vào chiếc ghế mềm mại.
Dạ Kình không ngồi xuống. Anh ta đứng giữa hai chân cô, tư thế đầy uy quyền và chiếm hữu.
"Mục đích của việc này," anh ta nói, giọng nói nghiêm túc, "không chỉ là thỏa mãn. Mà là để cô nhận ra, tôi là người kiểm soát. Cô sẽ không còn sức lực hay ý chí để chống lại tôi trên bất kỳ chiến trường nào nữa."
Lãnh Băng nhìn lên, ánh mắt cô đầy sự thách thức và sự bối rối. "Ngài nhầm rồi. Việc này chỉ khiến tôi thêm căm ghét ngài."
"Có thể," anh ta nhếch môi. "Nhưng sự căm ghét đó không thể giúp cô kiểm soát những gì đang xảy ra bên trong cô."
Anh ta cúi xuống, hôn cô. Lần này không vồ vập, mà là sự chế ngự chậm rãi, kéo dài. Anh ta dùng môi và lưỡi để trêu chọc, khiến cô phải rên lên một tiếng nhỏ.
Bàn tay anh ta di chuyển thuần thục, cởi bỏ chiếc áo vest của cô, rồi lướt xuống chiếc chân váy ôm sát. Anh ta không cần phải dùng sức, chỉ cần một cái chạm nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô run rẩy.
Ánh đèn sàn vàng ấm áp hắt lên, làm nổi bật đường nét cơ thể họ trên chiếc ghế da lớn. Chiếc ghế da vốn là biểu tượng của công việc, quyền lực, nay trở thành nơi diễn ra một cảnh riêng tư, đầy cấm kỵ.
Dạ Kình đẩy cô nằm ngửa trên chiếc ghế. Anh ta chống hai tay bên cạnh đầu cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đang dần trở nên đờ đẫn vì dục vọng.
"Hãy nhớ những gì tôi nói," anh ta ra lệnh khẽ khàng, như một lời thề nguyền. "Mọi thứ thuộc về cô, đều thuộc về tôi. Ngay cả tiếng thở dốc, cũng phải dành cho tôi."
Anh ta bắt đầu cởi bỏ trang phục của mình, một hành động chậm rãi, uyển chuyển đầy khiêu khích. Chiếc áo sơ mi lụa bị ném xuống sàn. Cơ thể anh ta là một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của sức mạnh và sự kiềm chế.
Lãnh Băng nhắm mắt lại. Cô không muốn nhìn, không muốn thừa nhận sự thật rằng cô đang bị quyến rũ bởi chính kẻ thù của mình.
Nhưng Dạ Kình không cho phép cô lẩn tránh. Anh ta dùng tay giữ cằm cô, buộc cô phải mở mắt ra và đối diện với anh.
"Nhìn tôi, Lãnh Băng. Đây là người kiểm soát cô. Đây là chủ nhân của cô trong những khoảnh khắc này."
Sự chiếm hữu của anh ta không chỉ là thể xác, mà còn là tinh thần. Anh ta muốn cô thừa nhận sự kiểm soát của anh ta.
Lãnh Băng cố gắng phản kháng bằng lời nói. "Ngài chỉ là... một kẻ lợi dụng."
Dạ Kình cười khẽ, rồi cúi xuống, đáp trả bằng một hành động mạnh mẽ, quyết đoán.
Sự va chạm bất ngờ và mãnh liệt khiến Lãnh Băng bật lên một tiếng rên rỉ nghẹt thở. Cảm giác đau đớn, cùng với sự bùng nổ của khoái cảm, làm cô hoàn toàn tê liệt. Chiếc ghế da lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với ngọn lửa nóng bỏng đang bao trùm cơ thể cô.
Dạ Kình di chuyển, nhịp nhàng và mạnh mẽ, không cho cô một giây để nghỉ ngơi hay suy nghĩ. Anh ta muốn cô chìm đắm hoàn toàn trong cảm giác thể xác này.
"Thứ cô cần, Lãnh Băng," anh ta thì thầm, giọng nói trầm khàn như tiếng gầm của dã thú, "là sự chiếm hữu. Cô cần một người mạnh mẽ hơn cô để dẫn dắt. Và tôi chính là người đó."
Lãnh Băng không thể đáp lời. Mọi lý lẽ, mọi sự kiêu hãnh đều bị cuốn đi trong cơn sóng cuồng nhiệt. Cô chỉ có thể bấu chặt vào cánh tay anh ta, đầu ngửa ra sau, tóc xõa tung trên lớp da ghế lạnh. Âm thanh trong căn phòng tối tăm chỉ còn là tiếng da thịt va chạm, tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ yếu ớt, không thể kìm nén của cô.
Trong khoảnh khắc cao trào, Lãnh Băng cảm thấy một sự hỗn loạn tột độ. Cô căm ghét việc mình bị kiểm soát, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được một sự thỏa mãn sâu sắc mà chưa từng có.
Hợp đồng này không chỉ là lời nguyền, nó còn là sự giải thoát.
Khi mọi thứ kết thúc, Dạ Kình nằm xuống bên cạnh cô, thở dốc. Ánh đèn sàn mờ ảo chiếu lên đường nét cơ thể mệt mỏi, mãn nguyện của cả hai.
"Hãy nhớ điều này," Dạ Kình nói, giọng anh ta đã dịu đi một chút, "từ bây giờ, cô không còn chiến đấu một mình nữa. Cô có tôi. Với điều kiện..."
Anh ta quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô. "...cô phải luôn là của tôi, trước mọi thứ khác."
Lãnh Băng không trả lời. Cô chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà tối đen. Cô đã mất một phần quan trọng của bản thân trên chiếc ghế da này. Nhưng đổi lại, cô đã có được sự hỗ trợ mạnh mẽ nhất trong giới thượng lưu. Liệu sự đánh đổi này có đáng giá? Cô chưa biết. Nhưng cô biết, cô đã không còn đường lui.