lưới trời ai gỡ?

Chương 4: Dọn Vào Nhà Tôi Ư?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, căn nhà thay đổi hoàn toàn.

Phòng khách vốn giản dị, ngăn nắp theo kiểu mẹ cô vẫn thường dọn dẹp, giờ trở nên rực rỡ và xa hoa kỳ quặc. Ghế sofa cũ màu be bị thay bằng bộ mới da bóng loáng, trên bàn là bình hoa hồng đỏ to kệch. Ảnh gia đình trên tường đã bị gỡ xuống, thay bằng một bức tranh trừu tượng đắt tiền – do Diễm mang về và gọi là "nghệ thuật sống".

Minh Thư đứng giữa nhà, cảm giác mình như người ở trọ trong chính mái ấm của mình.

Ngọc Mai bước xuống cầu thang với váy ngủ ngắn cũn, tai nghe vắt hờ trên cổ. Cô ta liếc Thư, nửa cười nửa mỉa:

– Hôm nay chị không đi học à? Hay là… không ai thèm đưa đón?

Minh Thư không phản ứng. Cô bước vào bếp, nơi một cảnh tượng khác làm cô nghẹn họng.

Bộ ly tách sứ mẹ cô sưu tầm suốt mười năm đã bị mang đi. Thay vào đó là bộ ly kiểu Ý đắt tiền, sang trọng nhưng lạnh lẽo.

Trên bàn ăn, Diễm đang chiên trứng, đeo tạp dề mẹ cô từng dùng. Mái tóc uốn bồng bềnh, miệng đỏ chót, giọng ngọt như đường:

– Thư ăn sáng chưa? Cô làm món con thích nè. Mẹ con từng nói con mê trứng chiên phô mai mà, đúng không?

Minh Thư nhìn bà ta, cười nhạt:

– Mẹ tôi chưa từng chia sẻ món tôi thích với ai.

Diễm khựng tay. Không khí trong bếp đông cứng một thoáng. Ngọc Mai phía sau phá lên cười khẩy.

– Ủa, chị cũng có lúc “bật” vậy hả? Em tưởng chị là tượng đá cơ đấy.

Minh Thư quay lại, mặt không cảm xúc:

– Ở đây có quá nhiều thứ giả mạo, chị phải sống thật một chút cho cân bằng.


Buổi tối, cha cô mở tiệc nhỏ "chào đón thành viên mới trong nhà". Ông mời vài người bạn, đồng nghiệp đến dự, ai cũng cười nói, khen ông “giỏi giữ lửa gia đình”, “biết tiến lên sau mất mát”.

Minh Thư ngồi bên góc bàn, ly nước trong tay run nhẹ.

Một người đàn ông trung niên nâng ly chúc mừng:

– Giám đốc Minh đúng là đàn ông bản lĩnh. Vợ vừa mất đã mạnh mẽ bước tiếp. Phải vậy mới gánh nổi gia đình chứ!

Tiếng cười rộ lên. Diễm e lệ nghiêng đầu vào vai cha cô, giả bộ ngại ngùng như thiếu nữ mới yêu. Ngọc Mai đứng cạnh, cười tươi rói, ánh mắt liếc Minh Thư một cái như thể nói: “Tôi thay chị rồi đấy.”

Minh Thư đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc giữa chừng.

Cô lên phòng, đóng sập cửa.


Căn phòng cô – ít ra – vẫn còn nguyên. Tường trắng, kệ sách, ảnh mẹ đặt đầu giường. Cô ngồi xuống, mở laptop, lật lại các tin nhắn cũ giữa mẹ và cô.

Một tin nhắn mẹ từng gửi 3 tháng trước, bỗng hiện lên rõ ràng:

“Nếu một ngày mẹ không còn bên con, đừng sợ. Hãy tin vào trực giác của mình. Có những điều mẹ không thể nói ra… nhưng con sẽ tìm được.”

Minh Thư nhìn chằm chằm dòng chữ. Từng câu, từng chữ như một lời trăng trối bị giấu dưới lớp vỏ yêu thương.

Có những điều… mẹ cô đã biết. Nhưng mẹ không kịp nói.

Cô tựa lưng vào tường, môi mím chặt.

Từ ngày Diễm và Ngọc Mai dọn vào, căn nhà như bị phủ một lớp bụi độc. Mọi thứ trở nên ngột ngạt. Cô biết mình không thể sống như nạn nhân mãi.

Cô sẽ bắt đầu từ căn bếp.

Từ bộ ly sứ bị thay thế.

Từ bức tranh mới treo trên tường.

Từ… mọi thứ lạ lẫm đang bủa vây cô trong chính nơi gọi là "tổ ấm".


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.