Đêm Sài Gòn hiếm khi yên ả. Những tòa nhà kính vẫn sáng đèn dù đã quá nửa đêm. Trong tầng 28 của NovaCorp – phòng máy chủ phụ, đèn bảo mật nhấp nháy đỏ. Một bóng người lặng lẽ bước vào, quét thẻ từ, và bắt đầu sao chép dữ liệu.
Kha Vũ.
Người từng được Lâm Bình tin tưởng nhất. Đồng sáng lập NovaCorp, linh hồn kỹ thuật của ApexX. Nhưng giờ đây, bàn tay anh run lên khi nhìn hàng trăm gigabyte dữ liệu đang được chuyển sang ổ cứng di động. Mỗi dòng chữ hiện lên trên màn hình là một vết dao khắc vào lòng anh: “Đang phản bội người từng gọi là anh em.”
Bên ngoài, tiếng mưa rơi nặng hạt. Kha Vũ khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc. Trong mắt anh thoáng qua nỗi hối hận, nhưng rồi biến mất.
– “Xin lỗi, Bình… nhưng đây là con đường duy nhất để tôi sống sót.” – anh lẩm bẩm.
Chỉ ít phút sau, dữ liệu mật gồm các bản thiết kế blockchain lõi, danh sách nhà đầu tư và nhật ký giao dịch được mã hóa hoàn chỉnh. Anh cắm USB vào túi, bước ra khỏi phòng mà không ngoái lại. Cửa thang máy khép lại – cũng là lúc một chương niềm tin chính thức kết thúc.
Sáng hôm sau, phòng kỹ thuật phát hiện bất thường. Máy chủ phụ mất quyền truy cập, hệ thống bị sao lưu trái phép. Báo động nội bộ vang lên khắp tòa nhà. Duy – trợ lý của Bình – chạy lên văn phòng, mặt tái mét.
– “Anh Bình! Toàn bộ dữ liệu ApexX bị sao chép! Lịch sử truy cập cho thấy… người cuối cùng đăng nhập là Kha Vũ.”
Bình không nói gì. Chỉ im lặng đứng dậy, nhìn về bức tường nơi treo bức ảnh kỷ niệm ngày NovaCorp ra mắt. Trong tấm ảnh, anh và Kha Vũ bắt tay, nụ cười rạng rỡ giữa ánh đèn flash. Giờ đây, ký ức đó trở nên cay đắng.
– “Tôi đã cảnh báo rồi,” – anh nói khẽ, giọng khàn hẳn – “con người chỉ phản bội khi lòng tin của họ đặt sai chỗ.”
Anh ra lệnh ngay lập tức:
– “Khóa toàn bộ tài khoản nội bộ của Vũ. Liên hệ bộ phận pháp chế, lập hồ sơ truy tố.”
– “Nhưng… nếu anh làm vậy, truyền thông sẽ bùng nổ lần nữa.” – Duy lo lắng.
– “Chúng ta đã ở đáy rồi, Duy. Không còn gì để mất nữa.”
Cùng lúc đó, ở một căn hộ thuê gần sân bay Tân Sơn Nhất, Kha Vũ đang chuẩn bị hành lý. Điện thoại reo – màn hình hiện tên “Người liên lạc”. Anh nhấc máy, giọng khô khốc:
– “Tôi đã có tất cả. Bản mã và nhật ký giao dịch.”
– “Tốt lắm,” – giọng đàn ông phía bên kia nói, trầm và lạnh – “chuyến bay của anh tối nay, điểm đến: Singapore. Từ đó, chúng tôi sẽ lo phần còn lại.”
– “Còn thỏa thuận?”
– “Anh sẽ được phần chia như đã hứa. Và Bình… sẽ không bao giờ đứng dậy nổi.”
Kha Vũ siết chặt điện thoại. Trong đôi mắt anh ánh lên thứ cảm xúc lẫn lộn – vừa tham vọng, vừa sợ hãi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chọn im lặng.
Buổi chiều, An Yên nhận được tin nội bộ rò rỉ qua một nguồn ẩn danh. Cô mở tập tin gửi đến – trong đó là bằng chứng chuyển giao dữ liệu từ tài khoản của Kha Vũ sang máy chủ nước ngoài. Cô thở mạnh, lòng dấy lên linh cảm xấu:
“Ai đó đang cố điều khiển toàn bộ trò chơi này. Và Kha Vũ chỉ là con tốt đầu tiên.”
Cô nhắn nhanh cho Bình:
“Tôi có thông tin về người đã lấy dữ liệu. Gặp tôi tối nay. Quán cũ.”
Tối, họ gặp nhau trong góc quán nhỏ. Mưa lất phất ngoài hiên.
– “Tôi biết Kha Vũ,” – Bình nói, giọng trầm thấp. – “Anh ta không làm gì mà không có lý do. Ai đứng sau lưng anh ta?”
– “Tôi đang tìm hiểu,” – An Yên đáp, mở laptop, chỉ vào bản đồ dòng tiền. – “Nhưng có vẻ… TechSphere chính là nơi dữ liệu đó đang được gửi đến.”
Bình nhìn cô, mắt ánh lên tia sắc lạnh.
– “TechSphere…” – anh nhắc lại. – “Vậy ra, họ muốn không chỉ hạ tôi, mà còn cướp luôn ApexX.”
An Yên nhìn thấy ở anh không chỉ là nỗi phẫn nộ, mà còn là nỗi đau của kẻ bị chính người mình tin phản bội.
– “Anh sẽ làm gì?” – cô hỏi.
– “Lấy lại tất cả. Cả dữ liệu… lẫn danh dự.”
Ngoài kia, cơn mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Bóng hai người hòa vào màn đêm – một nhà báo trẻ và một doanh nhân bị lật đổ, cùng bước vào con đường mà cả hai đều biết… sẽ không có lối quay lại.