lưới trời nova

Chương 8: Truyền thông bủa vây – An Yên lén gặp Bình để tìm sự thật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bão truyền thông vẫn chưa dừng.

Mỗi ngày, lại có thêm hàng chục bài báo, clip phân tích, thậm chí cả video “lật mặt” Lâm Bình được tung lên mạng. Những hình ảnh anh xuất hiện trong các hội nghị, những phát ngôn năm xưa giờ bị cắt ghép, bóp méo, gán ghép với tội danh “thao túng tài chính”, “gian dối nhà đầu tư”.

Truyền thông không còn là công cụ thông tin — mà là vũ khí hạ sát danh tiếng.

An Yên ngồi trong tòa soạn, nghe tiếng đồng nghiệp cười nói:

– “Thôi rồi, NovaCorp tiêu chắc. Giờ mà phỏng vấn được Bình, view nổ tung.”

– “Nghe nói anh ta trốn rồi, không dám đối mặt điều tra.”

Cô im lặng, nhưng bàn tay dưới gầm bàn siết chặt. Từ khi cô gửi thông tin về Kha Vũ cho Bình, anh đã biến mất. Không còn dấu vết, không ai biết anh đang ở đâu. Nhưng An Yên cảm thấy — anh vẫn ở trong thành phố này. Người như Lâm Bình, không bao giờ chạy trốn.

Cô nhận được một email nặc danh, chỉ có duy nhất một dòng:

“Nếu cô muốn sự thật, hãy đến bãi xe tầng hầm cũ của NovaCorp. 23h.”

Đêm đó, mưa lất phất. Bãi xe tối om, chỉ còn vài bóng đèn mờ hắt xuống mặt nền ướt.

An Yên bước nhẹ, tim đập nhanh, nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo.

Một bóng người đứng dựa vào cột bê tông, khoác áo khoác tối màu. Khi ánh sáng đèn xe quét qua, cô nhận ra – Lâm Bình.

Anh gầy đi, râu lún phún, nhưng ánh nhìn vẫn sắc lạnh.

– “Cô đến thật.” – Giọng anh trầm khàn.

– “Anh hẹn tôi mà,” – cô đáp. – “Hay là có ai đó khác gửi mail thay anh?”

Bình khẽ nhếch môi.

– “Tôi không dại thế. Cô là người duy nhất còn dám liên lạc với tôi, An Yên. Họ đang theo dõi cô đấy.”

Cô giật mình:

– “Ai?”

– “TechSphere. Họ biết cô có dữ liệu về Kha Vũ. Mấy ngày nay, tòa soạn cô bị gắn thiết bị theo dõi, email cũng bị quét.”

An Yên sững người. Cô không nghĩ mình đã bị lôi sâu đến vậy.

– “Vì sao anh biết?”

– “Vì tôi đang điều tra chính họ.” – Bình rút trong túi ra một USB, ném nhẹ sang. – “Trong này là bản sao dữ liệu tôi lấy lại được từ hệ thống. Nếu cô công bố, cả TechSphere sẽ rụng rời.”

An Yên cầm lấy, bàn tay lạnh toát.

– “Anh muốn tôi đăng nó?”

– “Không. Chưa phải lúc.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô. – “Tôi cần cô giúp tôi chứng minh rằng dữ liệu họ dùng để kết tội tôi là giả.”

Cô im lặng một lát rồi nói:

– “Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ mất việc. Còn anh… có thể mất tự do.”

– “Tôi đã mất tất cả rồi, An Yên.” – Anh nói khẽ, giọng nghẹn – “Giờ tôi chỉ muốn lấy lại sự thật.”

Ngoài kia, tiếng mưa nặng dần. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn anh – không còn thấy một tổng tài lạnh lùng, mà là một con người đang chiến đấu tuyệt vọng chống lại bóng tối.

– “Tôi sẽ giúp anh,” – cô nói, ánh mắt dứt khoát – “nhưng anh phải hứa… dù thế nào, đừng để họ khiến anh trở thành kẻ xấu thật.”

Bình khẽ cười.

– “Cô nghĩ tôi vẫn có lựa chọn à?”

Khi họ chia tay, An Yên quay lại nhìn, bóng Lâm Bình đã tan vào màn mưa. Chỉ còn lại tiếng xe xa xa và ánh đèn vàng lẻ loi.

Cô không biết rằng, ngay sau khi cô rời đi, một chiếc ô tô đen đỗ lại gần đó. Bên trong, gã đàn ông lạ đang cầm điện thoại, giọng lạnh tanh:

– “Hắn vừa gặp cô ta. Chuẩn bị hành động. Đừng để họ thoát.”

Cơn bão truyền thông ngoài kia vẫn tiếp diễn, nhưng giờ nó đã không chỉ là câu chuyện của danh tiếng – mà là cuộc chiến sinh tồn của hai con người dám đối đầu thế lực ngầm đứng sau màn ảnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×