Mấy cỗ xe nhỏ, gói tài liệu bọc vải dầu, lính gác hai vòng. Trời còn sương, ngựa hắt hơi. Vô Ảnh đã vào dưới một cỗ xe, nằm giữa trục và thanh, thân người cột bằng lụa mềm để không rung. Chín len trong đám gánh thuê, áo nâu, mũ rơm, mắt cúi. Liễu Minh mặc áo vải lam nhạt, mang giỏ thuốc, đi như một thầy lang theo đoàn xin quá giang.
Ra đến bến phà, đội gác kiểm tra một lượt. Mùi hồi Chín rải đêm qua vẫn còn phảng phất ở đống bao đay – lính nhăn mặt, bỏ qua, không muốn lục. Mùi là một sợi dây; dùng quen, người khác sẽ tự né.
Giữa dòng, trên phà, gió thổi làm cờ xiêu. Liễu Minh ngồi ở góc, xem tay một đứa trẻ, cười. Chín đứng phía sau cột, mắt rà ba túi vải dầu đặt ở giữa. Vô Ảnh dưới gầm xe, nghe tiếng nước vỗ vào ván, đếm nhịp phà – mười sáu nhịp đến bờ nam.
Nhịp thứ mười ba, một bóng đáp xuống mui phà như chim nước. Mùi mai. Chín không ngẩng; Liễu Minh không dừng xem tay; Vô Ảnh mỉm cười trong bóng tối. Diệp đi nhẹ qua ba túi vải, chạm vào túi thứ hai – chỉ một cái chạm đủ để đánh dấu. Rồi nàng đi thẳng qua mạn phà, biến vào sương.
“Tay cầm đèn nhìn qua tay khác,” Vô Ảnh nghĩ. “Hắn sẽ đợi dấu.”
Ở bờ nam, đoàn đổi ngựa. Thay ngựa là khoảnh khắc lộ. Một lính gác nhiều chuyện gỡ dây, vô ý làm rơi túi thứ hai. Vải dầu bật mở, bọc trong là một ống tre triện sáp – tấu thư. Một thợ sửa xe (Chín trong áo khác) cúi nhặt, tay đổi ống. Tất cả nhanh như vệt đao. Khi túi được buộc lại, dấu của Diệp đã đi sang ống giả – thứ chứa một bản lệnh ngụy có triện đao đỏ nhưng khắc lệch ở chân cán – cái bẫy cho người ngửi kỹ.
“Hắn sẽ nghĩ mình bắt quả tang,” Chín nói khẽ, khi đoàn lại lên đường.
“Và hắn sẽ kéo dây,” Liễu Minh tiếp, “đến nhà của tay khắc triện.”
Trong óc Vô Ảnh, bản đồ kinh mở ra – hẻm Đoạn Lưu, phường Tô Châu nơi thợ khắc triện thường tụ. Nhà của tay khắc không có biển, nhưng cửa sổ quay về bắc, vì thợ cần ánh đều. Hắn bỗng nghe Tâm Ấn Kỳ đập mạnh – bốn nhịp. Hắn đặt tay lên trán – ấm.
“Sắp đến hạn trăng tròn,” Chín nói, như biết suy nghĩ hắn.
“Ta biết.”
“Nếu lệnh giết quay lại, ngươi làm gì?”
“Đi đến tay cầm đèn.”
“Và?”
“Bẻ tay.”
Chín không cười. Nàng biết bẻ tay một người như Yến Thừa Ân không phải một động tác. Đó là con đường.
Đêm, khi đoàn dừng ở một dịch trạm, Vô Ảnh ra sau nhà xí, nhìn trăng vành mỏng treo trên vạt mây đen. Hắn nghe tiếng chân nhẹ sau lưng.
“Ngươi vẫn đi thẳng,” giọng Diệp như lẫn trong mùi đất.
“Ngươi vẫn đi chéo,” hắn đáp.
“Vì thẳng khó sống.”
“Chéo khó chết.”
Diệp đứng chếch sau lưng hắn, không tạo bóng trước mặt.
“Năm ấy,” nàng nói, “khi ngươi bị đưa vào Tâm Ấn Kỳ, ta đã đề nghị không ấn. Ta thua. Từ đó ta rời Minh Lâu.”
“Vì sao?”
“Vì cỗ máy cần dầu, không cần người.”
Gió đi qua giữa họ như một con dao cùn, không cắt được gì ngoài sương.
“Ngươi muốn gì ở ta?” hắn hỏi.
“Một đường rút cho tim ngươi.” Diệp thở ra, mùi mai nhạt. “Khi Ấn nóng, hãy cắn lưỡi. Đau đổi nhịp. Nhịp đổi, ấn lỡ. Chỉ một hơi thôi.”
“Ngươi thử rồi?”
“Sống rồi.”
Nói xong, nàng biến mất như một câu chưa kịp chấm. Vô Ảnh đứng một lúc, chạm đầu lưỡi vào răng – cứng. Hắn thấy buồn cười: sống đôi khi chỉ là nhớ cắn một miếng thịt của chính mình đúng lúc.
Hắn quay vào, đi ngang phòng Liễu Minh. Ánh đèn yếu. Nàng đang vá một vết rách nhỏ ở giỏ thuốc – mũi kim đều, đơn giản, không hoa. Một người giữ nhịp bằng ống tơ của đời thường sẽ biết giữ nhịp trước lưỡi đao. Hắn đứng ngoài cửa một nhịp, rồi đi.
Trước khi ngủ, hắn mở ống tre lấy tờ lệnh 21–Ân ra xem lần nữa. Triện đao đỏ nằm im trên giấy như mắt cá chết. Dưới triện có một nét mực mảnh kéo dài – thói tay khi nhấc bút muộn nửa nhịp. Thói ấy, theo thợ, là do ngón giữa qua dày. Yến Thừa Ân chơi đàn tỳ bà giỏi – báo rằng ngón giữa của y lực tốt. Dấu tay ở chữ – kẻ cầm đèn tưởng mình không để lại gì, nhưng để lại tất cả.
“Ngươi để lại chỗ để kéo rồi, Thừa Ân,” Vô Ảnh nói khẽ với tờ giấy.
Tâm Ấn Kỳ dưới trán lại nóng – năm nhịp. Hắn cắn lưỡi. Vị máu lan. Nhịp dịu đi. Hắn nằm xuống, nhắm mắt. Trong giấc chập chờn, hắn thấy một bàn tay vén rèm, thấy một lưỡi đao đỏ nhúng mực, thấy một đứa bé bế tro trong tay, thổi – tro bay như đàn bướm cháy.
Khi tỉnh, trời chưa sáng. Trăng đã lớn hơn một vòng. Hạn đang đến. Nhưng lần này, hắn không còn đuổi bóng. Hắn đi tìm tay.