Đường vào kinh thành Trường Nham trải dài như một vết chém giữa đồng.
Bên trái là sông bạc, bên phải là rừng lau. Gió thổi cuốn bụi, sương phủ kín lưng người đi. Đoàn tấu thư rời Trấn Hạc đã ba ngày, ngựa mỏi, bánh xe kêu rền như rên rỉ. Nhưng trong lòng Vô Ảnh, tiếng kêu không phải của gỗ, mà của nhịp ấn nóng lên từng giờ.
Hắn biết, trăng sắp tròn.
Mỗi khi ấn đỏ, một phần ý thức hắn trôi đi như hạt cát trong gió.
Nhưng hắn chưa thể dừng. Vì trước mặt – kẻ cầm đèn đang đợi.
I. Lửa Trong Kinh
Kinh thành Trường Nham không ngủ.
Dưới ánh đèn dầu, hàng trăm con phố sáng như sông chảy. Lính tuần đi qua, lưỡi đao phản sáng, ngựa phun hơi. Ở trung tâm là Thừa Ân Phủ, nơi treo biển: “Hộ Bộ Thượng Thư kiêm Giám Triện Ngự Ảnh Ty”.
Không ai ngờ, sau cánh cửa ấy là động của bóng – nơi giết người mà không cần dao, ra lệnh mà không để lại chữ.
Liễu Minh thuê trọ tại một tiệm thuốc cũ, Chín cải trang làm người gánh than, còn Vô Ảnh ở trong ngôi nhà bỏ gần chùa Đông Lân, chỉ cách phủ Thừa Ân hai ngõ. Hắn ngủ ít, ăn ít, chỉ nghe. Mỗi đêm, tiếng gió qua đèn trong phủ đều đặn như hơi thở một người khổng lồ.
“Thừa Ân không bao giờ đi dưới trăng,” Chín nói. “Hắn chỉ ra khi trời đầy mây. Đèn hắn treo bằng kính, sáng đều – không để bóng rơi.”
“Người sợ bóng thường giấu máu,” Liễu Minh đáp. “Phải khiến hắn rời đèn, mới thấy thật.”
Kế hoạch đặt ra: đêm rằm, khi triều đình tổ chức Lễ Hộ Minh – nghi thức dâng hương cầu quốc thái – Thừa Ân sẽ đến miếu chính cùng các quan lớn. Trong lúc ấy, họ sẽ đột nhập phủ, tìm sổ triện – bản gốc chứa tên thợ khắc, lệnh thật, lệnh giả.
“Ta vào miếu,” Liễu Minh nói. “Hắn biết mặt ta, sẽ dõi theo.”
“Ta vào phủ,” Vô Ảnh nói.
“Ta ở ngoài,” Chín khẽ cười. “Giữ dây.”
II. Bóng Dưới Đèn
Đêm rằm đến.
Trời như mặt gương – không mây, không gió, trăng sáng đến mức không chỗ cho bóng. Chính vì thế, trong kinh ai cũng thắp đèn. Cả thành rực lên như một biển lửa vàng.
Khi tiếng chuông đầu tiên của Lễ Hộ Minh vang, Thừa Ân bước xuống kiệu. Áo hắn thêu kim tuyến, tay cầm quạt gỗ, miệng cười nhạt. Trong mắt mọi người, hắn là bậc đại thần thanh liêm. Chỉ có Liễu Minh biết, ánh sáng quanh hắn không phải của đèn, mà của tro người.
“Minh chủ đến rồi,” một quan nói, “nghe nói người từng cứu cả trăm dân Trấn Hạc.”
“Cứu người cũng là giữ bóng,” Thừa Ân mỉm cười. “Giữ được bóng, nước yên.”
Liễu Minh khẽ cúi chào, nét mặt yên như hồ nước. Nàng đứng ở hàng sau, tay cầm dù xanh, đầu hơi nghiêng – ánh mắt lướt qua chiếc bình đồng đặt trước bàn tế. Bình ấy, theo tin từ Diệp, giấu ngăn bí, chứa chìa khoá mở kho triện trong phủ Thừa Ân.
Cùng lúc, Vô Ảnh len qua hậu ngõ, nhảy qua tường phủ. Hắn đã thuộc lòng đường đi. Trong phủ, đèn sáng đều, không góc tối – đó là thứ đáng sợ nhất với người như hắn: ánh sáng không chừa chỗ trốn.
Hắn trườn theo bóng cột, đến gian thư phòng.
Trên bàn, một ngọn đèn tròn tỏa sáng lạnh, không hề chập chờn.
Giữa bàn là hộp triện. Bên cạnh, một cuốn sổ mỏng, giấy vàng, ghi hàng chữ nhỏ.
Hắn mở ra: danh sách mười hai lệnh mật, mỗi lệnh gắn với một người giang hồ từng biến mất.
Ở cuối cùng – “Bạch Phong Trang, triệt diệt – phê chuẩn bởi T.A.”
Chữ T.A. viết bằng mực pha máu, đầu bút kéo dài như vết dao.
“Vậy ra… ngươi là người phê lệnh năm ấy.”
Giọng nói khàn vang sau lưng.
Vô Ảnh quay lại – Thừa Ân đứng ở cửa, tay vẫn cầm quạt. Ánh đèn phản vào mặt hắn, không bóng.
“Ngươi vào dễ như gió,” Thừa Ân nói nhẹ. “Vì ta mở cửa. Ta chờ ngươi.”
“Ngươi chờ ta?”
“Từ đêm ta thiêu sơn trang nhà ngươi.”
Vô Ảnh siết chuôi kiếm, Tâm Ấn bắt đầu đỏ. Mồ hôi rịn trán, mạch đập loạn.
Thừa Ân đặt quạt xuống bàn, giọng vẫn êm:
“Ngươi là đứa bé cuối cùng ta tha. Ta nghĩ, để ngươi sống sẽ thú vị hơn chết. Mười năm ta nhìn ngươi lớn, giết, rồi phản. Tốt. Nhưng giờ ngươi đứng trước đèn ta, ngươi vẫn có bóng. Ta thì không.”
“Ngươi là quỷ,” Vô Ảnh gằn.
“Quỷ không cần bóng,” Thừa Ân nói. “Ngươi muốn giết ta? Giết đi. Nhưng nhớ – khi ấn của ngươi bùng, ngươi sẽ thành ta.”
Ấn nóng rực.
Đau.
Mắt hắn mờ đi, tim dội như trống trận. Trong đầu vang tiếng Diệp: “Khi ấn nóng, cắn lưỡi.”
Hắn cắn. Máu tràn.
Đau đổi nhịp. Nhịp đổi – ý thức giữ lại một sợi.
Hắn phóng kiếm.
Thừa Ân lách, quạt mở. Ánh đèn phản chiếu, kiếm rơi vào bóng chính mình. Bóng nứt, vỡ vụn – Tâm Ảnh Tâm Pháp bị phản đòn. Hắn lùi, máu từ miệng rơi xuống sàn, hòa vào vết tro mờ trên nền đá.
“Ngươi không thể giết ta bằng bóng,” Thừa Ân nói, cười khẽ. “Ngươi chỉ có thể giết ánh sáng của ta.”
Hắn quay quạt, đập mạnh vào đèn.
Đèn vỡ.
Căn phòng rơi vào tối.
Và lần đầu tiên, Thừa Ân có bóng.
Trong khoảnh khắc ấy, Vô Ảnh thấy rõ – bóng hắn và bóng Thừa Ân chồng lên nhau.
Hắn chém.
Máu phun, lạnh.
Thừa Ân ngã, quạt rơi, mắt vẫn mở – như đang soi chính mình.
III. Tro Và Ánh
Cùng lúc ấy, ngoài miếu, Liễu Minh đang quỳ dâng hương. Khi chuông cuối cùng vang, nàng thấy một vệt khói đen bốc từ hướng phủ. Nàng đứng dậy, cầm dù, bước đi. Không ai dám cản.
Đến nơi, chỉ còn khói và mùi tro. Căn phòng thư bị cháy, còn giữa sàn – hai bóng người dính vào nhau như vệt mực.
Chín chạy đến, mắt quét nhanh.
“Ai chết?”
“Thừa Ân,” Liễu Minh nói. “Nhưng bóng còn lại… của ai?”
Từ đống tro, Vô Ảnh bước ra, người đầy máu, mắt đỏ ngầu, trán rực sáng như than.
Chín rút kiếm.
“Ngươi còn là ngươi chứ?”
Hắn im.
Liễu Minh tiến đến, tay đặt lên vai hắn, cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ Tâm Ấn.
“Ngươi làm được điều ta không thể,” nàng nói. “Ngươi giết tay cầm đèn.”
“Không,” hắn khàn giọng. “Ta chỉ… tắt đèn.”
Trong bóng tối, ánh trăng tràn vào, chiếu lên ba người – và giờ đây, cả ba đều có bóng.
IV. Ánh Sáng Của Bóng
Đêm ấy, kinh thành náo loạn: Thừa Ân chết, kho triện cháy, Ngự Ảnh Ty tan. Triều đình vội tuyên bố hắn tự vẫn vì bệnh, đồng thời gửi mật chiếu điều tra “thế lực bóng tối thao túng giang hồ”.
Người ta không biết, chính thế lực ấy đang đi trong đêm, rời khỏi thành bằng con đường nước phía Nam.
Trên thuyền nhỏ, Chín quấn lại vết thương của Vô Ảnh.
“Ngươi thắng rồi,” nàng nói.
“Không,” hắn lắc đầu, “Ta chỉ giết ánh sáng sai.”
“Giờ ngươi làm gì?”
“Tìm người khắc triện – tay khác của hắn.”
Liễu Minh ngồi phía mũi thuyền, mắt nhìn trăng.
“Không có tay nào khắc triện mà không để lại vết,” nàng nói. “Ngươi tìm, sẽ thấy.”
Thuyền trôi giữa sông. Gió nổi. Trăng phản chiếu lên mặt nước – lung linh như hàng ngàn mảnh gương. Trong một thoáng, bóng Vô Ảnh tan loãng trong ánh bạc, rồi hợp lại.
Hắn chạm tay lên trán – Tâm Ấn nguội dần.
“Ngươi thấy không?” Chín hỏi.
“Thấy gì?”
“Khi đèn tắt, bóng không mất. Nó ở trong mắt người còn sống.”
Vô Ảnh nhìn nàng, khẽ mỉm cười – nụ cười đầu tiên sau nhiều năm.
“Vậy thì… hãy để giang hồ thấy.”
Thuyền lướt qua khúc sông, chìm vào sương.
Phía xa, kinh thành Trường Nham vẫn sáng như ngọn đèn lớn.
Nhưng ở đâu đó, trong ánh sáng ấy, có một khoảng tối nhỏ bằng hình người đang rời đi.