Sáng hôm sau, Trần Ngọc Vy bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt sắc lạnh của Lục Thần hôm qua, nhưng cũng cảm nhận được sự tin tưởng anh dành cho mình sau khi giúp tránh khủng hoảng hợp đồng.
Cô sắp xếp hồ sơ, bật máy tính và bắt đầu rà soát lịch trình, chuẩn bị cho các cuộc họp quan trọng trong ngày. Văn phòng rộng lớn, ánh sáng len qua cửa sổ, phản chiếu lên những bề mặt kính bóng loáng. Không khí vẫn nghiêm trang, khiến cô không khỏi khẽ hít sâu để tập trung.
Lục Thần bước vào, dáng đi thẳng tắp, mắt quét qua hồ sơ trên bàn cô. Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến nhiều người run sợ, nhưng Vy cảm thấy không hề hoảng sợ, mà chỉ tập trung tinh thần.
“Ngày hôm nay, lịch họp đầy đủ. Kiểm tra lại từng chi tiết và chuẩn bị sẵn câu trả lời cho các câu hỏi của đối tác,” anh nói, giọng điệu trầm, không hề có vẻ thân thiện.
Vy gật đầu:
“Vâng, em sẽ chuẩn bị kỹ.”
Trong khi Vy bận rộn với công việc, anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Khoảnh khắc ấy, cô bắt gặp một tia gì đó khác lạ trong ánh mắt anh – không còn hoàn toàn lạnh lùng, mà như chứa đựng một chút lo lắng nhẹ, một cảm giác mà cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai trước đây.
Cuộc họp đầu tiên trong ngày diễn ra khá suôn sẻ, nhưng một email khẩn từ đối tác lớn đột ngột đến khiến cả phòng họp chấn động. Thông tin trong email cho thấy có nguy cơ hủy hợp đồng nếu điều khoản thanh toán không được chỉnh sửa kịp thời.
Vy nắm chặt tay, hít một hơi dài, rồi mạnh dạn nói:
“Anh Lục, em đã xem qua, nếu chúng ta phản hồi ngay với phương án này, có thể cứu vãn tình hình mà vẫn giữ mối quan hệ tốt với đối tác.”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc như dao:
“Cô chắc chắn chứ?”
Vy không lùi bước:
“Em đã rà soát ba lần, anh có thể xem lại phương án này trước khi gửi đi.”
Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu, vẻ nghiêm túc:
“Tốt. Cô làm việc rất cẩn trọng. Tôi muốn xem cách cô xử lý trực tiếp.”
Vy ngồi xuống, mở laptop và chuẩn bị soạn email phản hồi. Khi cô thao tác, anh đứng bên cạnh, quan sát từng chi tiết. Ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng thúc đẩy tinh thần.
Cuộc trao đổi qua email diễn ra căng thẳng nhưng trôi chảy. Vy giữ giọng điệu chuyên nghiệp, chỉ ra những điều cần điều chỉnh, đề xuất phương án, và đảm bảo rằng thông tin chính xác. Sau khi gửi đi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thần đọc lại email, nhíu mày, ánh mắt vẫn nghiêm nghị, nhưng không giấu được vẻ ấn tượng:
“Cô… làm tốt hơn tôi tưởng.”
Vy đỏ mặt, cúi đầu:
“Em chỉ làm đúng nhiệm vụ.”
Anh tiến đến gần, giọng trầm nhưng vừa đủ để cô nghe thấy:
“Nhiệm vụ thôi, nhưng tôi thấy ấn tượng.”
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Vy cảm nhận được sự khác biệt trong ánh mắt anh – không còn hoàn toàn lạnh lùng, mà chứa đựng một chút quan tâm, một chút tò mò, và có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn cô bằng con mắt khác.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Vy trở về bàn làm việc, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn. Cô tự hỏi, liệu ánh mắt hôm nay có phải chỉ là sự chuyên nghiệp của tổng giám đốc, hay là dấu hiệu của một cảm xúc chưa được bộc lộ?
Trong khi đó, Lục Thần đứng trước cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm hướng ra xa. Anh tự nhủ: “Thư ký này… không chỉ thông minh, mà còn dám nhìn thẳng vào những vấn đề tôi bỏ qua. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cần một người bên cạnh không chỉ làm việc mà còn thấu hiểu.”
Chiều đến, Vy nhận được nhiệm vụ chuẩn bị báo cáo tổng kết tuần cho ban giám đốc. Cô chăm chú làm việc, thỉnh thoảng nhìn lên thấy anh vẫn đang xử lý những hồ sơ quan trọng. Sự tập trung và quyết đoán của anh khiến cô vừa nể vừa tò mò.
Khi đồng hồ điểm 17 giờ, Vy sắp xếp hồ sơ và chuẩn bị rời văn phòng, thì Lục Thần gọi lại:
“Ngày mai đến sớm hơn 15 phút. Chúng ta còn việc quan trọng phải chuẩn bị.”
Vy gật đầu, mỉm cười:
“Vâng, em sẽ chuẩn bị.”
Trên đường về nhà, Vy suy nghĩ về ánh mắt hôm nay của anh. Lạnh lùng, nghiêm nghị… nhưng cũng có chút gì đó khiến cô bối rối. Cô tự nhủ: “Ngày mai, mình sẽ cố gắng làm tốt hơn hôm nay, nhưng không ngờ cảm giác lo lắng lại xen lẫn hứng thú đến vậy.”
Ở văn phòng trống, Lục Thần nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm và khó đoán. Trong lòng anh, một cảm giác lạ lùng len lỏi: vừa ấn tượng với khả năng của Vy, vừa bối rối trước những suy nghĩ về cô. Một ánh mắt lạnh lùng, nhưng dường như đã bắt đầu hé mở một chút cảm xúc…