lý do khiến anh lạnh lùng

Chương 6: Bữa trưa căng thẳng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa thứ Hai, Trần Ngọc Vy khẽ thở dài, gói ghém cảm giác căng thẳng sau buổi họp khủng hoảng sáng nay. Cô biết mình cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng lịch trình vẫn không cho phép.

“Anh Lục… hôm nay anh dùng bữa trưa ở văn phòng không?” Vy dám mở lời, giọng vừa lịch sự vừa khẽ băn khoăn.

Lục Thần ngẩng đầu, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng có chút tò mò:

“Cô muốn đi cùng sao?”

Vy hơi đỏ mặt, gật đầu:

“Vâng… nếu anh không phiền.”

Anh im lặng, nhấc mày, rồi gật nhẹ. Khoảnh khắc đó, Vy cảm thấy vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, bữa trưa hôm nay sẽ không đơn thuần là ăn uống, mà còn là cơ hội để hiểu hơn về con người tổng giám đốc lạnh lùng này.

Họ bước ra khỏi văn phòng, xuống tầng trệt tòa nhà. Thang máy im lặng, chỉ nghe tiếng nhịp chân và tiếng nút bấm. Vy cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường, ánh mắt thoáng liếc anh. Anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng Vy nhận thấy đôi khi anh liếc qua cô, như muốn đánh giá, như đang dò xét từng cử chỉ.

Họ chọn một quán nhỏ ngay gần tòa nhà, không quá sang trọng nhưng đủ yên tĩnh để ăn trưa. Vy đặt gói cơm của mình, ngồi đối diện anh, trong lòng vẫn còn lo lắng về buổi họp hôm sáng.

“Cô ăn cơm trước đi. Tôi chỉ xem báo cáo một chút rồi ăn sau,” Lục Thần nói, giọng vẫn trầm và điềm tĩnh.

Vy gật đầu, vừa gắp một miếng cơm vừa nghĩ: “Anh ấy… vẫn giữ khoảng cách, nhưng hôm nay có vẻ không quá căng thẳng như tôi tưởng.”

Trong khi Vy ăn, Lục Thần mở laptop, theo dõi báo cáo tài chính của tập đoàn. Không khí yên lặng, nhưng mỗi ánh mắt anh liếc về phía cô đều khiến Vy cảm thấy một áp lực lạ lùng. Cô vừa ăn vừa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng không thể tránh khỏi những giây phút nhìn trộm anh. Ánh mắt sắc lạnh, đường nét gương mặt nghiêm nghị, bộ vest chỉnh tề… tất cả đều khiến trái tim cô rung lên một cách khó tả.

Đột nhiên, Vy vô tình làm rơi muỗng. Cô cúi xuống nhặt, tay chạm nhẹ vào cạnh bàn. Lục Thần liếc nhìn, chậm rãi hỏi:

“Cô ổn chứ?”

Vy đỏ mặt, lắp bắp:

“Vâng, em… em ổn.”

Anh im lặng nhìn cô một chút rồi quay trở lại công việc. Khoảnh khắc ấy, Vy cảm thấy vừa bối rối vừa vui. Cô nhận ra rằng, dù anh giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi khi ánh mắt anh vẫn để ý đến cô – dù chỉ là nhỏ, vô thức nhưng đủ để cô cảm nhận.

Ăn xong bữa trưa, Vy chuẩn bị thu dọn, nhưng anh bất ngờ nói:

“Cô ở lại giúp tôi sắp xếp báo cáo cho buổi họp chiều. Tôi không muốn có sai sót.”

Vy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu:

“Vâng, em sẽ chuẩn bị ngay.”

Khi trở lại văn phòng, cô bắt đầu kiểm tra từng con số, từng báo cáo nhỏ. Lục Thần đứng bên cạnh, đôi khi chỉ ra những chi tiết cần sửa, nhưng không hề gay gắt. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng lần này có một chút dịu dàng, khiến Vy cảm thấy ấm lòng lạ thường.

Trong lúc đó, một cuộc điện thoại từ đối tác quốc tế khiến không khí căng thẳng trở lại. Vy bình tĩnh ghi chú từng chi tiết, đưa ra giải pháp, đồng thời hỗ trợ anh trả lời từng câu hỏi. Mỗi lần cô trình bày, Lục Thần nhìn cô với ánh mắt vừa sắc bén vừa ẩn chứa sự đánh giá thầm lặng.

Cuối buổi chiều, Vy thở dài nhẹ nhõm. Bữa trưa căng thẳng hóa ra không hẳn là khó khăn, mà còn là cơ hội để cô nhận ra sự quan tâm ngấm ngầm từ tổng giám đốc. Cô tự nhủ: “Anh ấy lạnh lùng thật, nhưng có vẻ không hoàn toàn vô cảm… Và mình… lại bắt đầu để ý đến anh.”

Ở văn phòng trống, Lục Thần nhìn ra cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm:

“Thư ký này… không chỉ thông minh, mà còn biết cách duy trì bình tĩnh trong áp lực. Tôi phải thừa nhận, tôi đang quan tâm nhiều hơn tôi nghĩ.”

Khoảnh khắc ấy, bữa trưa tưởng chừng đơn giản lại trở thành dấu mốc nhỏ trong mối quan hệ giữa hai con người tưởng như đối lập, nhưng thực sự đang dần xích lại gần nhau, từng bước một, trong áp lực công việc và những rung động âm thầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×