Sáng thứ Ba, Trần Ngọc Vy bước vào văn phòng với cảm giác căng thẳng nhưng tràn đầy quyết tâm. Cô biết rằng sau những ngày thử thách liên tiếp, năng lực và sự nhạy bén của mình đã dần được Lục Thần công nhận. Tuy nhiên, áp lực vẫn chưa hề giảm.
Chỉ vài phút sau khi cô sắp xếp hồ sơ, điện thoại văn phòng rung lên. Một tin nhắn nội bộ từ Lục Thần xuất hiện:
“Cuộc họp khẩn với ban giám đốc trong 30 phút. Chuẩn bị báo cáo chi tiết.”
Vy hít một hơi sâu, mắt nhìn sang anh. Anh đứng bên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ vẻ nghiêm túc:
“Cô chuẩn bị kỹ. Hôm nay sẽ không có sai sót.”
Cô gật đầu, bắt đầu rà soát lại mọi số liệu, kiểm tra từng báo cáo nhỏ, lập biểu đồ tổng hợp và chuẩn bị các phương án phản hồi. Thời gian trôi qua nhanh, nhịp tim cô đập mạnh, nhưng cô giữ bình tĩnh, biết rằng đây là cơ hội để chứng minh năng lực thực sự.
Khi cuộc họp bắt đầu, toàn bộ ban giám đốc đã có mặt. Không khí căng thẳng đến mức ai cũng cảm nhận được áp lực từ Lục Thần – người điều hành cuộc họp với ánh mắt sắc lạnh và giọng điệu nghiêm nghị. Vy đứng cạnh anh, tay cầm hồ sơ, sẵn sàng hỗ trợ từng câu hỏi, từng tình huống.
Một vấn đề bất ngờ được đưa ra: một đối tác chiến lược có dấu hiệu thay đổi kế hoạch, có thể ảnh hưởng đến lợi nhuận và uy tín của tập đoàn. Cả phòng họp chấn động, ánh mắt mọi người hướng về Tổng giám đốc Lục Thần.
Anh nhíu mày, giọng trầm:
“Đây là tình huống khẩn cấp. Ai có phương án xử lý?”
Vy hít một hơi dài, thận trọng bước lên, giọng điệu chắc chắn:
“Em đã chuẩn bị các kịch bản phản hồi. Nếu chúng ta gửi phương án A trước, đối tác sẽ yên tâm và giữ đúng tiến độ. Phương án B là dự phòng nếu họ vẫn thay đổi điều khoản. Em đã soạn sẵn báo cáo chi tiết kèm biểu đồ để ban giám đốc xem xét.”
Lục Thần nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng có chút bất ngờ: “Cô dám đưa ra phương án ngay tại đây, trước toàn bộ ban giám đốc?”
Vy không hề lùi bước:
“Em nghĩ đây là việc cần xử lý nhanh, tránh thiệt hại cho công ty. Em đã cân nhắc kỹ trước khi đề xuất.”
Khoảng lặng kéo dài vài giây, rồi anh gật đầu:
“Tốt. Cô theo sát quá trình này. Tôi muốn thấy cách cô phối hợp trực tiếp với phòng pháp lý và kinh doanh.”
Cuộc họp tiếp tục, Vy phối hợp với anh, từng bước xử lý tình huống. Mỗi lần cô trình bày số liệu, giải thích phương án, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt vừa sắc bén vừa đánh giá. Vy nhận ra rằng, mỗi hành động của cô đều được anh quan sát kỹ, và sự bình tĩnh của cô đang dần khiến anh ấn tượng.
Sau hơn hai giờ căng thẳng, vấn đề được giải quyết ổn thỏa. Lục Thần đứng lên, ánh mắt nhìn Vy:
“Cô làm tốt. Hầu hết nhân viên không dám đưa ra phương án trực tiếp như cô. Tôi đánh giá cao điều đó.”
Vy đỏ mặt, cúi đầu:
“Em chỉ làm đúng nhiệm vụ.”
Anh bước lại gần, giọng trầm nhưng đầy uy lực:
“Đúng, nhưng hôm nay… tôi tin tưởng cô hơn bất kỳ ai khác. Cô xứng đáng được công nhận.”
Khoảnh khắc ấy, Vy cảm thấy trái tim mình rung động. Không chỉ vì lời khen, mà còn vì ánh mắt và cách anh nhìn cô – không còn hoàn toàn lạnh lùng, mà có phần quan tâm, thậm chí là tin tưởng.
Buổi chiều, Vy trở về bàn làm việc, sắp xếp hồ sơ và rà soát lại các báo cáo. Trong lòng cô vẫn còn dư âm của cuộc họp căng thẳng nhưng đầy thành công. Cô biết rằng, hôm nay mình đã không chỉ chứng minh năng lực, mà còn tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Lục Thần – tổng giám đốc lạnh lùng nhưng dần để lộ những rung động tinh tế.
Khi đồng hồ điểm 17 giờ, Lục Thần đứng bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra xa, im lặng suy nghĩ:
“Thư ký này… không chỉ xuất sắc trong công việc, mà còn khiến tôi bận tâm theo cách mà tôi chưa từng nghĩ tới. Lần đầu tiên, tôi muốn nhìn nhận một người không chỉ là cấp dưới, mà còn là đối tác… và có lẽ là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.”
Vy rời văn phòng, trong lòng vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết rằng, từ hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Lục Thần sẽ không chỉ dừng lại ở công việc. Ánh mắt, hành động, và cả sự tin tưởng mà anh dành cho cô đều đang dần hé mở một chương mới – nơi công việc và cảm xúc hòa quyện, tạo nên những rung động tinh tế và khó quên.