ma linh – lời nguyền và dấu tích

Chương 3: Hiện tượng kỳ lạ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, sương mù dày đặc phủ khắp làng Ma Linh, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, khó nhận biết. Hải ngồi bên cửa sổ, mắt dõi theo lớp sương trắng dày đặc đang len lỏi vào từng ngóc ngách. Cảm giác nặng nề và lạnh lẽo khiến tim anh đập mạnh, như có ai đó đang quan sát từng cử chỉ của mình. Lan đứng bên cạnh, im lặng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng và cảnh giác.

“Anh có cảm giác… không phải mình đang ở trên thế giới này sao?” Hải thì thầm, giọng run rẩy. Lan gật đầu, nhưng không nói gì. Không khí xung quanh dường như đang nín thở, chỉ còn lại tiếng gió rít qua những tán cây cao và tiếng lá xào xạc.

Một âm thanh lạ vang lên từ phía con đường dẫn ra bìa rừng. Tiếng bước chân, khẽ nhưng rõ rệt, dường như đi trên mặt đất ẩm ướt. Hải nín thở, ánh mắt dõi theo, nhưng không thấy ai. Lan thì thào: “Đó… đó là dấu hiệu đầu tiên. Bóng trắng đang đến.”

Hải rùng mình. Anh chưa từng tin vào những câu chuyện dân gian, nhưng lúc này, tất cả những gì anh nghe và nhìn thấy đều cho thấy lời nguyền cổ xưa là sự thật. Những dấu chân in trên đất ẩm xuất hiện rồi biến mất giữa lớp sương mù, như những vết tích của một sinh vật vô hình.

Lan kéo Hải ra khỏi cửa sổ, dẫn anh đi dọc con đường đất quanh làng. Những ngôi nhà thấp, mái ngói rêu phong ẩm mốc, ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn dầu tạo ra những bóng tối kỳ dị. Một đứa trẻ chạy qua, ánh mắt kinh hoàng, rồi biến mất vào bóng đêm. Lan cúi xuống, thì thầm: “Chúng ta không được phép ở một mình. Bóng trắng sẽ thử thách tất cả những ai không cẩn trọng.”

Hải cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Anh nhìn thấy một bóng trắng thoáng qua bên hông nhà cũ, mờ ảo như khói. Bóng ấy không giống bất kỳ con người nào, chỉ là hình dạng trắng mờ, lướt nhanh như gió. Anh muốn hét lên nhưng không dám, sợ tiếng động sẽ thu hút nó.

Lan kéo Hải chạy về phía ngôi nhà bỏ hoang gần bìa rừng, nơi họ dự định quan sát hiện tượng từ xa. Cánh cửa kêu cót két khi họ đẩy vào, tiếng vọng trong không gian tĩnh lặng khiến họ lạnh sống lưng. Bên trong, mọi thứ phủ đầy bụi, cánh cửa sổ vỡ lởm chởm, rễ cây mọc chằng chịt qua nền đất.

Họ ngồi xuống, quan sát. Sương mù vẫn dày đặc, nhưng bóng trắng đã xuất hiện gần hơn. Nó lướt qua các mái nhà, len lỏi qua những cành cây, phát ra âm thanh khẽ như tiếng thở. Hải thấy mắt mình dường như không thể rời khỏi hình dáng đó, cảm giác vừa tò mò vừa sợ hãi.

Lan thì thầm: “Hải… nếu nó nhìn thấy chúng ta, nó sẽ biết chúng ta đang ở đây. Chúng ta phải cẩn thận.”

Hải gật đầu, cố gắng bình tĩnh. Nhưng ngay lúc ấy, một chiếc lá rơi từ trên cao xuống, va vào vai anh, và bóng trắng dừng lại. Nó xoay về phía họ, mờ ảo nhưng đủ để Hải cảm nhận ánh mắt như đang xuyên thấu tâm can. Tim anh như ngừng đập, toàn thân run rẩy.

Lan nắm tay anh, cố trấn an: “Bình tĩnh… đừng để nó biết chúng ta sợ. Người ta nói, bóng trắng sẽ tấn công những ai thể hiện nỗi sợ.”

Hải hít sâu, cố gắng kiểm soát hơi thở. Bóng trắng dường như di chuyển khắp ngôi làng, từ mái nhà này sang mái nhà khác, phát ra những âm thanh như thì thầm, tiếng cười khẽ khàng nhưng lạnh lùng. Hải nhận ra rằng, đây không chỉ là lời nguyền cổ xưa mà ông lão Trường từng nhắc, mà là một thực thể hiện hữu, có khả năng quan sát và trừng phạt.

Lan thì thầm kể thêm: “Người ta nói, những ai đã phạm cấm kỵ trong làng – như nói dối, trộm cắp, hay xúc phạm người khác – sẽ bị bóng trắng tìm thấy. Nó sẽ thử thách họ, đôi khi dẫn đến biến mất vĩnh viễn.”

Hải cảm thấy nỗi sợ dâng trào, nhưng đồng thời là sự tò mò mãnh liệt. Anh tự hỏi: liệu bóng trắng sẽ làm gì nếu biết họ đang theo dõi? Anh muốn thử, muốn hiểu, nhưng cũng sợ hãi trước sức mạnh vô hình ấy.

Đột nhiên, bóng trắng biến mất. Hải và Lan cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, một cơn gió lạnh buốt thổi qua, kéo theo âm thanh như tiếng thì thầm từ hàng trăm linh hồn. Hải nghe rõ từng lời, nhưng không hiểu chúng muốn nói gì. Lan thì co người lại, ánh mắt dõi theo từng chuyển động quanh ngôi nhà bỏ hoang.

“Chúng ta phải về nhà ông lão Trường,” Lan thì thầm, “nơi đó an toàn hơn. Ông ấy sẽ giải thích mọi chuyện, và… chúng ta cần chuẩn bị để đối mặt với nó.”

Hải đồng ý, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng ra phía bìa rừng, nơi bóng trắng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Trên đường về, họ thấy những dấu chân ướt in trên mặt đất, dẫn đến giữa rừng rồi biến mất. Không ai thấy ai, nhưng dấu chân vẫn hiện hữu, như nhắc nhở họ rằng lời nguyền đang theo dõi.

Khi trở về nhà ông lão Trường, sương mù vẫn dày đặc, và ngôi làng chìm trong im lặng. Ông lão đang ngồi trước hiên, mắt nhắm nhưng khi mở ra, ánh mắt sâu sắc như nhìn thấu tâm can. “Các con đã thấy chưa?” ông lão hỏi, giọng trầm buồn. “Đây mới chỉ là dấu hiệu đầu tiên. Bóng trắng sẽ còn xuất hiện nhiều hơn, và thử thách các con sẽ trở nên khốc liệt.”

Hải lặng người. Anh nhận ra rằng, lần trở về này không chỉ là gặp lại tuổi thơ mà còn là bước vào thế giới u tối, nơi lời nguyền cổ xưa hiện hữu và chờ đợi những ai dám đối mặt.

Cả đêm, Hải không ngủ được. Tiếng gió, tiếng lá, những âm thanh kỳ lạ từ rừng và từ ngôi nhà cũ khiến anh cảm giác như có ai đó đang quan sát từng cử chỉ. Lan ngồi bên cạnh, im lặng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Họ biết rằng, đêm nay chỉ là khởi đầu của những thử thách rùng rợn sắp tới.

Khi ánh trăng yếu ớt chiếu qua sương mù, Hải nhìn theo con đường đất dẫn ra bìa rừng, lòng dấy lên cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò: ngôi làng Ma Linh, với tất cả những bí ẩn và bóng ma chưa siêu thoát, đang chờ đợi anh bước chân vào cõi u tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×