ma nữ và kiếm thánh

Chương 1: Ánh Trăng Lạnh, Lưỡi Kiếm Lóe


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đen kịt, Hắc Vân Cốc chìm trong sương mù dày đặc, như một bức màn che giấu mọi bí mật của giang hồ.

Mạc Thiên Phong, kiếm thánh trẻ tuổi nhất võ lâm, đứng trên một mỏm đá, áo trắng tung bay trong gió lạnh. Thanh Vô Cực Kiếm trong tay hắn phản chiếu ánh trăng bàng bạc, sắc lạnh như tâm hồn một kẻ chỉ biết sống vì kiếm. Với danh xưng “Vô Cực Kiếm Thánh”, hắn chưa từng thất bại, và đêm nay, hắn đến để truy sát Vân Tịch, ma nữ khét tiếng của Hắc Vân Cốc.

Người đời đồn nàng dùng tà thuật hút hồn kiếm khách, khiến họ biến mất không dấu vết. Nhưng Thiên Phong không tin lời đồn, chỉ tin vào lưỡi kiếm sắc bén của mình. Hắn lướt qua rừng cây, thân pháp nhanh như gió, vượt qua những cạm bẫy độc được bố trí tinh vi trong cốc.

Mỗi bước đi là một lần tính toán, mỗi hơi thở là sự cân nhắc giữa sống và chết. Đột nhiên, một tiếng cười trong trẻo như chuông bạc vang lên, khiến hắn dừng lại, tay siết chặt chuôi kiếm.

Trước mặt hắn, Vân Tịch xuất hiện, áo lụa đen mỏng manh ôm sát thân hình uyển chuyển, mái tóc dài tung bay như dòng suối huyền thoại. Đôi mắt nàng sáng như sao nhưng lạnh như băng trên đỉnh Thiên Sơn.

“Kiếm thánh đến giết ta sao?” nàng hỏi, giọng mềm mại nhưng đầy khiêu khích, như thể đang trêu đùa định mệnh.

Thiên Phong rút kiếm, ánh thép lóe lên dưới ánh trăng, phản chiếu ý chí sắc bén của một kiếm thánh. Hắn sẵn sàng kết thúc nhiệm vụ trong một nhát chém. Nhưng Vân Tịch chỉ cười, thân hình lướt nhẹ, tránh nhát chém của hắn như một bóng ma.

Hai người giao đấu, kiếm pháp của Thiên Phong sắc bén như gió lốc, mỗi chiêu đều mang sát khí. Nàng dùng một cây sáo ngọc, mỗi âm thanh phát ra như mang tà lực, làm rối loạn tâm trí hắn.

Trong một khoảnh khắc, nàng áp sát, tay chạm vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua áo vải thô, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn khựng lại, tim đập mạnh.

“Ngươi không giết được ta đâu,” nàng thì thầm, đôi môi đỏ mọng gần sát tai hắn, hơi thở thơm như lan phả vào mặt.

Thiên Phong lùi lại, kiếm kề cổ nàng, nhưng ánh mắt nàng không chút sợ hãi, chỉ có sự tự tin ma mị. Hắn do dự, lần đầu tiên trong đời kiếm thánh không vung kiếm.

Vân Tịch không tấn công, mà mời hắn vào sâu trong Hắc Vân Cốc, hứa sẽ tiết lộ bí mật về “Huyền Âm Thần Kiếm”, thanh kiếm cổ được đồn chứa sức mạnh hủy diệt. Hắn biết đây là cạm bẫy, nhưng tò mò và một cảm xúc lạ lẫm khiến hắn đi theo.

Trong một hang động mờ ảo, ánh nến lập lòe chiếu lên gương mặt nàng, đẹp đến mức khiến hắn quên đi nhiệm vụ. Nàng kể rằng mình bị truy sát vì biết sự thật về thanh kiếm, thứ mà Võ Lâm Minh và triều đình đều thèm khát.

“Ta không phải ma nữ, nhưng ta phải mang danh đó để sống,” nàng nói, giọng buồn nhưng kiên định.

Thiên Phong nghi ngờ, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, khiến hắn không thể rời đi. Đêm đó, hắn ở lại cốc, lòng rối bời giữa nhiệm vụ và cám dỗ.

Hắn kiểm tra lá thư từ Võ Lâm Minh, con dấu của Tứ Vương Gia ẩn hiện, gợi lên một âm mưu lớn hơn. Hắn không biết rằng, quyết định ở lại sẽ kéo hắn vào một ván cờ sinh tử, nơi ma nữ và kiếm thánh sẽ cùng đối mặt giang hồ đầy máu và lửa.

Dưới ánh trăng, bóng dáng hắn hòa vào sương mù, lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng xen chút háo hức khó hiểu. Vân Tịch, với nụ cười bí ẩn, đang chờ hắn trong bóng tối, như một con nhện giăng tơ chờ con mồi.

Nhưng ai mới là thợ săn, ai mới là con mồi? Thiên Phong siết chặt chuôi kiếm, bước vào màn đêm, không hay biết trái tim mình đã bắt đầu lệch nhịp.

Hắc Vân Cốc, dưới ánh trăng lạnh, như một mê cung đang chờ hắn khám phá, và Vân Tịch là chìa khóa, nhưng cũng có thể là lưỡi dao sắc bén nhất.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×