Sương mù buổi sớm bao phủ Hắc Vân Cốc, ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán cây, chiếu lên dòng thác trắng xóa.
Mạc Thiên Phong đứng trước thác nước, kiếm Vô Cực cắm xuống đất, mắt nhìn dòng nước chảy xiết, tâm trí vẫn bị ám ảnh bởi Vân Tịch. Đêm qua, hắn đã không giết nàng, điều chưa từng xảy ra trong đời kiếm thánh.
Nàng, với vẻ đẹp ma mị và võ công kỳ lạ, đã khiến hắn dao động, như một cơn gió làm rung chuyển ngọn cây vững chãi. Hôm nay, nàng mời hắn đến một đình nhỏ giữa cốc, nơi hoa sen nở đỏ rực trên hồ, như máu tươi giữa không gian u tịch.
Vân Tịch xuất hiện, áo lụa tím mỏng manh ôm sát cơ thể, mỗi bước đi như một điệu múa, thu hút mọi ánh nhìn.
“Ngươi có bao giờ tin vào định mệnh, kiếm thánh?” nàng hỏi, tay cầm sáo ngọc, thổi một khúc nhạc khiến lòng hắn khẽ rung.
Hắn im lặng, nhưng câu hỏi của nàng như đánh thức một phần ký ức hắn chôn sâu. Thiên Phong từng là cô nhi, được một lão kiếm sư cứu và truyền thụ kiếm pháp Vô Cực, sống chỉ để cầm kiếm và bảo vệ chính nghĩa.
Nàng kể về quá khứ của mình: cha mẹ bị Võ Lâm Minh sát hại khi nàng còn nhỏ, nàng lớn lên trong Hắc Vân Cốc, học tà thuật để sinh tồn giữa sự truy đuổi.
“Ta không phải ma nữ, nhưng ta phải mang danh đó để sống,” nàng nói, giọng buồn nhưng kiên định, đôi mắt lấp lánh như sao.
Hắn nhìn nàng, lần đầu thấy sự mong manh sau vẻ ngoài quyến rũ. Nàng bước đến gần, tay chạm vào vai hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, mang theo một cảm giác H+ khiến máu hắn nóng lên.
“Ở lại với ta, Thiên Phong,” nàng thì thầm, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm, kéo hắn vào một mê cung tình ái.
Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một nhóm sát thủ áo đen xuất hiện từ lùm cây, mang phù hiệu của Hắc Hổ Bang, một thế lực giang hồ khét tiếng.
Trận chiến nổ ra bên hồ sen, kiếm quang của Thiên Phong như ánh chớp, mỗi nhát chém đều chính xác. Vân Tịch dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình, xuyên qua kẻ địch.
Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt hồ. Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một hang động bí mật, nơi cất giữ một mảnh ngọc bội khắc hoa văn Huyền Âm Thần Kiếm.
“Ta tin ngươi,” nàng nói, trao ngọc bội cho hắn, ngón tay nàng chạm vào tay hắn, mang theo hơi ấm khiến tim hắn đập mạnh.
Hắn cầm ngọc bội, cảm nhận sự kỳ lạ từ hoa văn, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, hắn phát hiện một ký hiệu liên quan đến Tứ Vương Gia, kẻ đứng sau Võ Lâm Minh.
Liệu Vân Tịch có đang lợi dụng hắn để bảo vệ bí mật của nàng? Hắn quyết định ở lại, vừa để điều tra, vừa để hiểu nàng hơn.
Đêm đó, ánh mắt nàng vẫn ám ảnh hắn, như một lời thề nửa vời giữa tình và nghi ngờ. Hắn trở về gian phòng, kiểm tra lá thư từ Võ Lâm Minh, phát hiện một dòng chữ mờ: “Huyền Âm Thần Kiếm thuộc về triều đình.”
Âm mưu lớn hơn đang dần lộ diện, và Thiên Phong biết mình đã bước vào một con đường không lối thoát.
Hắn siết chặt chuôi kiếm, lòng rối bời, nhưng hình ảnh Vân Tịch, với nụ cười ma mị và ánh mắt chân thành, khiến hắn không thể quay đầu.
Hắc Vân Cốc, dưới ánh nắng mờ, như một mê cung đang chờ hắn khám phá. Vân Tịch, với vẻ đẹp và bí ẩn, là trung tâm của mọi lằn ranh, vừa là ánh sáng, vừa là bóng tối.
Thiên Phong đứng bên thác nước, gió rít qua tai, như nhắc nhở hắn rằng con đường phía trước đầy máu và lửa, nhưng hắn đã sẵn sàng bước tiếp, dù biết rằng trái tim mình đang rơi vào tay nàng.