Gió lạnh thổi qua những vách đá dựng đứng, khiến Hắc Vân Cốc như đang rên rỉ dưới ánh trăng mờ nhạt.
Mạc Thiên Phong đứng trên một mỏm đá cheo leo, áo trắng tung bay, thanh Vô Cực Kiếm cắm xuống đất, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống thung lũng.
Ký hiệu phượng hoàng và rồng trên ngọc bội ám ảnh hắn, như một lời nhắc nhở rằng lời nguyền của Huyền Âm Thần Kiếm không chỉ là sức mạnh, mà còn là sự ràng buộc vĩnh viễn giữa hắn và Vân Tịch. Hắn đã ở lại cốc hơn một tháng, và mỗi khoảnh khắc bên nàng đều khiến trái tim hắn dao động, nhưng nghi ngờ vẫn bám chặt.
Đêm nay, nàng dẫn hắn đến một vách đá bí mật, nơi một cánh cửa đá khắc đầy ký hiệu cổ xưa. Vân Tịch mặc áo lụa bạc, thân hình uyển chuyển như một bóng ma, đôi mắt lấp lánh như sao.
“Ngươi có tin vào định mệnh không, Thiên Phong?” nàng hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng mang theo một sức hút khó cưỡng.
Hắn im lặng, tay siết chặt chuôi kiếm. “Lời nguyền ràng buộc linh hồn. Ngươi muốn ta trả giá gì?” hắn hỏi, giọng trầm, ánh mắt khóa chặt vào nàng.
Nàng mỉm cười, bước đến gần, tay chạm vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, mang theo một cảm giác H+ khiến máu hắn sôi lên.
“Lời nguyền không phải để trói buộc ngươi,” nàng thì thầm, “mà là để chúng ta cùng nhau đối mặt với kẻ thù.”
Nàng kể rằng cánh cửa đá dẫn đến một mật thất chứa Huyền Âm Thần Kiếm, nhưng chỉ có thể mở bằng máu của hai người có nội lực tương thích. Tứ Vương Gia đã biết vị trí này và đang tập hợp lực lượng để tấn công.
“Ta cần ngươi hơn bao giờ hết,” nàng nói, tiến sát hơn, hơi thở phả lên môi hắn, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn gần như mất kiểm soát.
Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một luồng sát khí ập đến. Một nhóm sát thủ mang phù hiệu Hắc Hổ Bang xuất hiện, kiếm quang lóe sáng dưới ánh trăng.
Thiên Phong rút kiếm, đứng chắn trước Vân Tịch. Kiếm pháp Vô Cực của hắn như cơn lốc, mỗi nhát chém đều chính xác, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình.
Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ vách đá. Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một góc khuất, nơi nàng kích hoạt một cơ quan, mở ra một lối đi bí mật.
Trong lối đi, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu lên vách đá, lộ ra những bức tranh khắc về Nguyệt Ảnh Môn. Nàng kể rằng môn phái này từng là niềm tự hào của giang hồ, nhưng bị triều đình tiêu diệt vì Huyền Âm Thần Kiếm.
“Ta là người cuối cùng của môn phái,” nàng nói, giọng run run, nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, mang theo hơi ấm khiến tim hắn rung động.
Hắn nhìn nàng, muốn tin nàng, nhưng ký hiệu trên ngọc bội vẫn ám ảnh hắn. “Nếu ta từ chối nghi thức?” hắn hỏi, giọng lạnh.
Nàng mỉm cười, đôi môi gần sát môi hắn. “Ngươi sẽ không từ chối,” nàng thì thầm, hơi thở nóng rực khiến hắn rùng mình.
Đêm đó, khi nàng ngủ say, hắn kiểm tra bức tranh khắc, phát hiện một dòng chữ: “Song hồn hợp nhất, kiếm khai thiên địa.”
Liệu nghi thức này có thực sự để bảo vệ thanh kiếm, hay nàng đang dẫn hắn vào một cạm bẫy? Thiên Phong đứng trong bóng tối, kiếm trong tay, lòng rối bời giữa tình yêu và nghi ngờ.
Hắc Vân Cốc, với những vách đá lạnh lẽo, như một mê cung đang chờ hắn khám phá. Vân Tịch là ánh sáng dẫn lối, nhưng cũng có thể là bóng tối nuốt chửng hắn.
Hắn siết chặt chuôi kiếm, bước ra khỏi lối đi, biết rằng con đường phía trước đầy máu và lửa, nhưng hắn không thể quay đầu.