Ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt hồ trong Hắc Vân Cốc, nước lấp lánh như gương, phản chiếu những bí mật của giang hồ.
Mạc Thiên Phong đứng bên bờ hồ, áo trắng tung bay trong gió đêm, thanh Vô Cực Kiếm cắm xuống đất, ánh mắt hắn sắc lạnh nhưng đầy mâu thuẫn.
Lời nguyền của Huyền Âm Thần Kiếm, với ký hiệu rồng cuộn quanh kiếm, như một lời cảnh báo rằng hắn đang đứng trước lằn ranh sinh tử. Hắn đã ở lại cốc gần một tháng, và mỗi khoảnh khắc bên Vân Tịch đều khiến hắn chìm sâu vào lưới tình, nhưng cũng làm nghi ngờ trong lòng hắn lớn dần.
Đêm nay, nàng mời hắn đến một hồ nước ẩn sâu trong cốc, nơi hơi nước bốc lên mịt mù, tạo nên một không gian vừa huyền ảo vừa nguy hiểm.
Vân Tịch đứng bên hồ, áo lụa mỏng dính vào cơ thể vì hơi nước, lộ đường cong hoàn mỹ, như một bức tranh sống động.
“Ngươi có tin ta không, Thiên Phong?” nàng hỏi, bước vào hồ, nước ngập đến eo, ánh mắt nàng như muốn nuốt chửng hồn hắn.
Hắn đứng im, cố kìm nén cảm xúc đang trỗi dậy trong lồng ngực. “Lời nguyền ràng buộc linh hồn. Ngươi muốn ta trả giá gì?” hắn hỏi, giọng trầm.
Nàng mỉm cười, vẫy tay mời hắn xuống hồ. “Đừng sợ,” nàng nói, giọng ngọt như mật, đôi môi đỏ mọng khẽ cong.
Hắn cởi áo ngoài, bước xuống, nước ấm làm dịu cơ thể nhưng không thể làm nguôi trái tim đang cháy bỏng. Nàng tiến lại gần, tay lướt qua ngực hắn, ngón tay mềm mại mang theo một cảm giác H+ khiến hắn gần như mất kiểm soát.
“Ta không phải ma nữ,” nàng thì thầm, đôi môi gần sát môi hắn, “nhưng ta muốn ngươi là của ta.”
Hắn suýt chìm vào cám dỗ, nhưng một tiếng động từ bụi cây gần đó kéo hắn về thực tại. Một nhóm sát thủ của Tứ Vương Gia xuất hiện, kiếm quang lóe sáng, sát khí bao trùm.
Trận chiến nổ ra bên hồ, nước bắn tung tóe, máu hòa vào hơi nước, tạo nên một khung cảnh vừa bi thảm vừa mê hoặc.
Thiên Phong và Vân Tịch chiến đấu, kiếm pháp của hắn như ánh chớp, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao. Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một mật thất bên hồ, nơi nàng tiết lộ rằng Tứ Vương Gia đã tìm ra vị trí kho báu của Nguyệt Ảnh Môn.
“Ta cần ngươi để ngăn hắn,” nàng nói, nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, ánh mắt chân thành nhưng vẫn ẩn chứa một tia bí ẩn.
Hắn nhìn nàng, biết mình đã rơi quá sâu vào lưới tình, nhưng vẫn nghi ngờ. Đêm đó, khi nàng ngủ say, hắn kiểm tra ngọc bội, phát hiện một ký hiệu mới: một con phượng hoàng bên cạnh con rồng, như biểu tượng của sự hòa hợp giữa hai linh hồn.
Thiên Phong đứng trong bóng tối, kiếm Vô Cực trong tay, lòng rối bời giữa tình yêu và nhiệm vụ. Hắc Vân Cốc, với ánh trăng chiếu lên mặt hồ, như một mê cung đang chờ hắn khám phá.
Vân Tịch, với vẻ đẹp ma mị, là chìa khóa, nhưng cũng có thể là lưỡi dao sắc bén nhất. Hắn siết chặt chuôi kiếm, biết rằng con đường phía trước đầy nguy hiểm, nhưng hắn không thể quay đầu.