ma nữ và kiếm thánh

Chương 4: Hoa Đào Rụng, Máu Nhuộm Đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh ló dạng, ánh nắng xuyên qua sương mù dày đặc, chiếu lên Hắc Vân Cốc như một bức tranh huyền ảo.

Mạc Thiên Phong đứng trên một ngọn đồi, kiếm Vô Cực cắm xuống đất, mắt nhìn về phía cốc, nơi Vân Tịch đang chờ hắn.

Hắn đã ở lại gần một tuần, và mỗi ngày, nàng càng khiến hắn bối rối. Nàng không chỉ là một ma nữ, mà còn là một nữ tử với quá khứ đau thương và võ công kỳ bí, như một bài ca vừa bi thương vừa quyến rũ.

Hôm nay, nàng mời hắn đến một khu vườn sau cốc, nơi hoa đào nở rộ, đỏ rực như máu, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa thê lương.

Vân Tịch đứng dưới một cây đào, áo lụa đỏ mỏng manh tung bay, mái tóc đen hòa vào gió, như một bức tranh sống động.

“Ngươi có bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ kiếm thánh?” nàng hỏi, tay cầm một cành đào, ánh mắt xa xăm, như đang nhìn về một quá khứ đã mất.

Hắn im lặng, nhưng câu hỏi của nàng như một nhát dao đâm vào ký ức. Thiên Phong từng chứng kiến sư phụ mình chết dưới tay Võ Lâm Minh, và hắn thề sẽ dùng kiếm bảo vệ chính nghĩa, nhưng giờ đây, hắn không chắc đâu là chính, đâu là tà.

Nàng kể thêm về mình: nàng lớn lên trong Hắc Vân Cốc, học tà thuật để chống lại kẻ thù, nhưng trái tim nàng không muốn mãi chìm trong bóng tối.

“Ta muốn sống như một nữ nhân bình thường,” nàng nói, giọng run run, đôi mắt ánh lên một tia mong manh.

Hắn nhìn nàng, lần đầu thấy sự yếu đuối sau vẻ ngoài quyến rũ, và trái tim hắn khẽ rung.

Nàng tiến lại gần, tay chạm vào má hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn gần như quên đi tất cả.

“Ở lại với ta, Thiên Phong,” nàng thì thầm, đôi môi gần sát môi hắn, hơi thở nóng rực như ngọn lửa.

Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một mũi tên lao đến từ lùm cây, nhắm thẳng vào Vân Tịch. Thiên Phong phản xạ nhanh như chớp, đẩy nàng ra và chém đôi mũi tên bằng kiếm Vô Cực.

Một nhóm sát thủ của Võ Lâm Minh xuất hiện, kiếm quang lóe sáng, sát khí bao trùm khu vườn.

Trận chiến nổ ra giữa những cây đào, máu nhuộm đỏ cánh hoa rơi, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa bi thảm.

Thiên Phong và Vân Tịch phối hợp ăn ý, kiếm pháp của hắn như ánh chớp, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình, xuyên qua kẻ địch.

Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một ngôi miếu cổ trong cốc, nơi nàng cất giữ một mảnh bí kíp Huyền Âm Thần Kiếm.

“Ta tin ngươi,” nàng nói, trao cho hắn một mảnh ngọc khác, ngón tay nàng chạm vào tay hắn, mang theo hơi ấm khiến tim hắn đập mạnh.

Hắn cầm ngọc, cảm nhận sự kỳ lạ từ hoa văn, nhưng khi kiểm tra kỹ, hắn phát hiện một ký hiệu của Tứ Vương Gia, như một lời cảnh báo về âm mưu lớn hơn.

Liệu Vân Tịch có đang che giấu điều gì, hay nàng thực sự cần hắn? Hắn quyết định âm thầm điều tra, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, vẫn ám ảnh hắn, như một lời thề không thể phá vỡ.

Đêm đó, hắn đứng dưới cây đào, nhìn cánh hoa rơi, lòng rối bời giữa tình yêu và nghi ngờ.

Hắc Vân Cốc, với những bí mật và cạm bẫy, đang kéo hắn vào một ván cờ sinh tử, và Vân Tịch là tâm điểm của mọi lằn ranh, vừa là ánh sáng, vừa là bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×