ma nữ và kiếm thánh

Chương 3: Lửa Nến, Tâm Tư Lẫn Lộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa lất phất rơi, Hắc Vân Cốc chìm trong không khí lạnh lẽo, tiếng mưa tí tách hòa cùng tiếng côn trùng rả rích.

Mạc Thiên Phong đứng trong một hành lang đá, ánh nến mờ ảo chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, làm nổi bật đôi mắt sắc lạnh nhưng đầy mâu thuẫn.

Hắn đã ở lại Hắc Vân Cốc ba ngày, và mỗi ngày, Vân Tịch càng trở thành một bí ẩn khó giải. Nàng không chỉ đẹp, mà còn là một kiếm thủ tài ba, với tà thuật khiến giang hồ khiếp sợ.

Đêm nay, nàng mời hắn đến một gian phòng ẩn sâu trong cốc, nơi ánh nến lập lòe trên bàn ngọc, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa nguy hiểm.

Vân Tịch xuất hiện, áo lụa trắng mỏng dính vào cơ thể, lộ đường cong gợi cảm, đôi mắt như muốn nuốt chửng hồn hắn.

“Ngươi có sợ ta không, kiếm thánh?” nàng hỏi, rót rượu vào chén ngọc, hương rượu thơm nồng lan tỏa.

Hắn im lặng, nhưng ánh mắt nàng như xuyên thấu tâm can, khiến hắn cảm thấy mình đang bị lột trần mọi bí mật.

Nàng kể thêm về Huyền Âm Thần Kiếm: thanh kiếm không chỉ chứa sức mạnh võ công, mà còn là chìa khóa mở một kho báu cổ, nơi cất giữ bí mật của triều đình Tống.

Tứ Vương Gia muốn dùng nó để lật đổ hoàng đế, và Võ Lâm Minh là con cờ của hắn, trong khi nàng là chướng ngại cuối cùng.

Nàng tiến lại gần, tay chạm vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, mang theo một khoảnh khắc H+ khiến máu hắn sôi lên.

“Ta cần ngươi, Thiên Phong,” nàng thì thầm, đôi môi gần sát tai hắn, hơi thở nóng rực như ngọn lửa.

Hắn cố giữ lý trí, nhưng sự mê hoặc của nàng quá mạnh, như một liều độc khiến hắn muốn chìm đắm.

Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ hành lang, phá vỡ bầu không khí. Một nhóm sát thủ mang phù hiệu triều đình xông vào, kiếm quang lóe sáng trong bóng tối.

Thiên Phong rút kiếm, đứng chắn trước Vân Tịch, phản xạ của một kiếm thánh khiến hắn hành động trước khi kịp nghĩ.

Hai người phối hợp, kiếm pháp của hắn như gió lốc, mỗi nhát chém đều chính xác, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình, xuyên qua kẻ địch.

Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ sàn đá. Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một mật thất, nơi nàng tiết lộ rằng mình từng là đệ tử của Nguyệt Ảnh Môn, một môn phái bị triều đình tiêu diệt ba mươi năm trước.

“Ta sống để trả thù,” nàng nói, đôi mắt ánh lên ngọn lửa căm hận.

Hắn nhìn nàng, cảm nhận sự đau đớn sau vẻ ngoài mạnh mẽ, và lần đầu tiên, hắn muốn bảo vệ nàng, không phải vì nhiệm vụ, mà vì một cảm xúc lạ lẫm.

Nàng nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, mang theo hơi ấm khiến tim hắn đập mạnh. “Hãy ở bên ta,” nàng nói, giọng run run.

Hắn thề sẽ bảo vệ nàng, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ: liệu nàng có đang dùng hắn như một quân cờ?

Đêm đó, khi nàng ngủ say, hắn kiểm tra ngọc bội, phát hiện một bí mật: nó không chỉ là chìa khóa, mà còn chứa một phần tà thuật của nàng, có thể điều khiển tâm trí.

Thiên Phong đứng trong bóng tối, kiếm trong tay, lòng rối bời giữa tình yêu và nhiệm vụ.

Hắn biết mình đang bước vào một con đường nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, như một sợi dây trói chặt hắn.

Hắc Vân Cốc, dưới ánh nến, như một mê cung đang chờ hắn khám phá, và Vân Tịch là chìa khóa, nhưng cũng có thể là lưỡi dao sắc.

Thiên Phong nhìn ngọn nến cháy, lòng tự hỏi: liệu hắn có thể tin nàng, hay hắn đang tự đẩy mình vào một cạm bẫy không lối thoát?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×