Gió đêm rít qua những tán cây cổ thụ, khiến Hắc Vân Cốc như đang kể lại những câu chuyện xưa cũ đầy máu và lệ.
Mạc Thiên Phong đứng trong một lùm cây rậm rạp, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua tán lá, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Thanh Vô Cực Kiếm nằm yên trong tay, nhưng tâm trí hắn lại rối loạn vì Vân Tịch.
Ngọc bội nàng trao cho hắn, khắc ký hiệu tà thuật, như một lời cảnh báo rằng nàng không đơn giản như vẻ ngoài. Hắn đã ở lại Hắc Vân Cốc gần mười ngày, và mỗi khoảnh khắc bên nàng đều khiến hắn chìm sâu vào lưới tình, nhưng cũng làm nghi ngờ trong lòng hắn lớn dần.
Đêm nay, nàng dẫn hắn đến một khu rừng sâu trong cốc, nơi không khí nặng nề bởi mùi hương kỳ lạ, như thể tà khí đang luẩn quẩn. Vân Tịch mặc áo lụa xanh lam, thân hình uyển chuyển như một bóng ma dưới ánh trăng.
“Ngươi đã thấy ký hiệu trên ngọc bội, đúng không?” nàng hỏi, giọng nhẹ nhưng sắc, như thể đã đoán được tâm tư hắn.
Hắn gật đầu, không giấu giếm, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm. “Nó liên quan đến tà thuật. Ngươi đang che giấu gì, Vân Tịch?”
Nàng mỉm cười, nụ cười nửa vời vừa quyến rũ vừa bí ẩn, rồi bước đến gần, tay chạm vào cánh tay hắn. Hơi ấm từ ngón tay nàng lan tỏa, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn khẽ rùng mình.
“Ta không giấu ngươi, Thiên Phong,” nàng thì thầm, đôi mắt sáng như sao, “nhưng sự thật không đơn giản như ngươi nghĩ.”
Nàng kể rằng tà thuật trong ngọc bội là một phần của Huyền Âm Thần Kiếm, được Nguyệt Ảnh Môn tạo ra để bảo vệ kho báu cổ. Chỉ những ai có nội lực đủ mạnh mới có thể sử dụng nó mà không bị phản phệ.
“Ta chọn ngươi vì ngươi là kiếm thánh,” nàng nói, tiến sát hơn, hơi thở nàng phả lên cổ hắn, mang theo hương thơm khiến tim hắn đập mạnh.
Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một luồng sát khí lạnh buốt ập đến. Một nhóm sát thủ, mang phù hiệu của Hắc Hổ Bang, xuất hiện từ bóng tối, lưỡi kiếm lóe sáng như muốn xé tan màn đêm.
Thiên Phong lập tức rút kiếm, đứng chắn trước Vân Tịch. Kiếm pháp Vô Cực của hắn như cơn lốc, mỗi nhát chém đều chính xác, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình, xuyên qua kẻ địch.
Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ mặt đất. Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một hang đá ẩn, nơi ánh sáng từ những viên dạ minh châu chiếu lên vách đá, tạo nên một khung cảnh huyền ảo.
Ở đó, nàng tiết lộ rằng Hắc Hổ Bang không hành động một mình, mà được Tứ Vương Gia sai khiến. “Hắn muốn Huyền Âm Thần Kiếm để thống trị giang hồ,” nàng nói, giọng run run, như thể đang che giấu một nỗi đau.
Nàng nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, mang theo hơi ấm khiến hắn cảm thấy một sự gắn kết lạ lẫm. “Ta cần ngươi, không chỉ để sống, mà để trả thù,” nàng nói, ánh mắt ánh lên ngọn lửa.
Hắn nhìn nàng, lòng rối bời. Hắn muốn tin nàng, nhưng ký hiệu tà thuật vẫn ám ảnh hắn. Đêm đó, khi nàng rời đi, hắn kiểm tra ngọc bội, phát hiện một dòng chữ khắc nhỏ: “Huyền Âm chi lực, huyết tế chi hồn.”
Liệu nàng có đang dẫn hắn vào một nghi thức tà thuật nguy hiểm? Hắn đứng trong bóng tối, kiếm trong tay, lòng dao động giữa tình yêu và nghi ngờ.
Hắc Vân Cốc, với những bí mật và cạm bẫy, đang kéo hắn sâu hơn vào ván cờ sinh tử. Vân Tịch, với vẻ đẹp ma mị, là ánh sáng dẫn lối, nhưng cũng có thể là bóng tối nuốt chửng hắn.
Thiên Phong siết chặt chuôi kiếm, bước ra khỏi hang đá, biết rằng con đường phía trước đầy máu và lửa, nhưng hắn không thể quay đầu.