ma nữ và kiếm thánh

Chương 7: Mưa Máu, Lời Hứa Dưới Cây Cổ Thụ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa giông bất chợt trút xuống, khiến Hắc Vân Cốc như chìm trong một bức màn nước bạc.

Mạc Thiên Phong đứng dưới một cây cổ thụ, áo trắng ướt sũng, nhưng ánh mắt hắn vẫn sắc lạnh, nhìn về phía Vân Tịch. Nàng đứng cách đó không xa, áo lụa xanh bám chặt vào cơ thể, lộ ra đường cong gợi cảm, như một bức tranh sống động giữa mưa.

Hắn đã ở lại Hắc Vân Cốc hơn mười ngày, và mỗi khoảnh khắc bên nàng đều khiến hắn chìm sâu vào một mê cung tình ái. Nhưng dòng chữ trên ngọc bội – “Huyền Âm chi lực, huyết tế chi hồn” – như một lời cảnh báo, khiến hắn không thể hoàn toàn tin tưởng nàng.

“Ngươi biết về huyết tế, đúng không?” hắn hỏi, giọng trầm, tay nắm chặt chuôi kiếm Vô Cực.

Vân Tịch không đáp ngay, chỉ nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh như ngọn lửa dưới mưa. “Ngươi sợ ta sẽ dùng máu ngươi để kích hoạt Huyền Âm Thần Kiếm?” nàng hỏi ngược lại, nụ cười nửa vời đầy khiêu khích.

Nàng bước đến gần, bất chấp mưa, tay chạm vào ngực hắn, hơi thở nóng rực phả lên mặt hắn, mang theo một cảm giác H+ khiến tim hắn đập mạnh.

“Huyết tế không phải như ngươi nghĩ,” nàng thì thầm, “đó là lời nguyền của Nguyệt Ảnh Môn, buộc người sử dụng kiếm phải trả giá bằng máu.”

Hắn im lặng, ánh mắt khóa chặt vào nàng, cố tìm kiếm sự thật trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Nàng kể rằng Huyền Âm Thần Kiếm chỉ có thể được kích hoạt khi người sử dụng có nội lực tương thích, và nàng tin hắn là người duy nhất đủ sức.

Nhưng trước khi nàng nói hết, một luồng sát khí ập đến từ rừng cây. Một nhóm sát thủ triều đình, mang phù hiệu của Tứ Vương Gia, xuất hiện, kiếm quang lóe sáng trong mưa.

Thiên Phong và Vân Tịch lập tức phối hợp, kiếm pháp của hắn như ánh chớp, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình. Mưa hòa lẫn máu, tạo nên một khung cảnh vừa bi thảm vừa hùng tráng.

Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một ngôi đình cổ, nơi mưa không chạm tới. Ở đó, nàng kể về lời nguyền của Huyền Âm Thần Kiếm: người sử dụng phải hy sinh một phần linh hồn, và nàng không muốn hắn chịu số phận đó.

“Ta không muốn mất ngươi,” nàng nói, nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, mang theo hơi ấm khiến hắn rùng mình.

Hắn nhìn nàng, lần đầu thấy sự chân thành trong ánh mắt nàng, nhưng nghi ngờ vẫn bám chặt. Hắn thề sẽ bảo vệ nàng, nhưng trong lòng tự hỏi: liệu nàng có đang dẫn hắn vào một nghi thức chết người?

Đêm đó, khi nàng ngủ say, hắn kiểm tra ngọc bội, phát hiện một ký hiệu mới: một vòng tròn máu, như biểu tượng của một nghi thức cổ xưa.

Thiên Phong đứng dưới cây cổ thụ, mưa vẫn rơi, lòng rối bời giữa tình yêu và sự thật. Hắc Vân Cốc, với những bí mật và cạm bẫy, như một mê cung không lối thoát, và Vân Tịch là tâm điểm của mọi lằn ranh.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, biết rằng con đường phía trước đầy nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, vẫn trói chặt trái tim hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×