Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ phòng ký túc xá chiếu lên mặt Lục Dạ, khiến đôi mắt sâu thẳm của cậu lóe lên ánh sáng lạnh lùng nhưng tập trung. Ngay cả khi đứng giữa tiếng cười nói rộn ràng của học sinh, cậu vẫn không hề có một biểu hiện cảm xúc nào. Sự im lặng của cậu giống như một tấm gương trong suốt, phản chiếu tất cả nhưng không hề để lại dấu vết của bất kỳ niềm vui hay nỗi sợ nào.
Trong hành lang rộng lớn của học viện, các học sinh tụ tập thành từng nhóm. Ai cũng nhòm ngó Lục Dạ – đứa trẻ vừa bước vào học viện, nổi tiếng vì năng lực “không cần cảm xúc vẫn điều khiển ma thuật”. Có người thì tò mò, có người thì nghi ngờ, một số thì cảm thấy ghen tị. Nhưng cậu vẫn đi thẳng, bước từng bước chậm rãi, bình tĩnh như thể không gian xung quanh không hề tồn tại.
Nhậm Thanh nhanh chóng đi theo cậu, cố gắng tạo một sự gần gũi. “Cậu… hôm qua thật ấn tượng,” cô nói, giọng nhỏ nhưng chứa đựng một phần tò mò và thán phục. “Không ai nghĩ cậu có thể điều khiển ma thuật mà không cần cảm xúc.”
Lục Dạ chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm gì. Sự im lặng của cậu khiến Nhậm Thanh vừa thấy tò mò vừa thấy lo lắng. Cô tự nhủ: “Có lẽ… cậu ấy không biết sợ là gì.”
Trong lớp học đầu tiên, Giảng đường Cảm xúc, nơi học sinh học cách biến cảm xúc thành năng lượng ma thuật, các học sinh nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của Lục Dạ. Khi mọi người cố gắng tạo ra các luồng ánh sáng rực rỡ bằng niềm vui, nỗi giận hay nỗi sợ, Lục Dạ chỉ đứng yên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trung tâm giảng đường.
Giáo viên, Thầy Lâm Cường, một người dạy lâu năm nhưng nghiêm khắc, quan sát Lục Dạ bằng ánh mắt tò mò. “Học sinh mới, tên là Lục Dạ… Khá đặc biệt. Hãy xem cậu ta sẽ làm gì,” ông thì thầm với đồng nghiệp.
Khi lớp học bắt đầu thử nghiệm ma thuật, tất cả học sinh đều phát ra năng lượng dựa trên cảm xúc của mình. Một cô gái vui sướng làm bừng sáng quả cầu pha lê trước mặt, một cậu trai giận dữ tạo ra lửa đỏ rực, một đứa trẻ sợ hãi khiến luồng khí lạnh lan tỏa. Mọi thứ diễn ra đúng như quy tắc… trừ Lục Dạ.
Cậu giơ tay, và tất cả quả cầu, ngọn lửa, luồng khí đều phản ứng một cách bất ngờ: chúng không biến đổi theo cảm xúc, mà theo ý chí lạnh lùng và tập trung tuyệt đối của cậu. Không có rung động, không có tiếng vang, chỉ có một lực vô hình sắp xếp mọi vật thể một cách hoàn hảo.
Các học sinh kinh ngạc, thì thầm với nhau: “Đây… đây là Ma Thuật Không Tim…”
Một số học sinh bắt đầu tỏ ra ganh ghét, đặc biệt là Trình Mộ, cậu học sinh nổi tiếng tài năng nhưng kiêu ngạo. Ánh mắt Trình Mộ lóe lên, như muốn thách thức. “Không cảm xúc… mà lại mạnh đến vậy… không thể tin được!”
Ngay lập tức, Trình Mộ lao vào thử sức. Năng lực của cậu là lửa giận, đỏ rực và nóng bỏng, lao thẳng về phía Lục Dạ. Mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của cậu. Nhưng Lục Dạ chỉ đứng yên, ánh mắt nhìn thẳng, và ngọn lửa dừng lại ngay trước mặt cậu, rồi quay trở lại như bị một lực vô hình đẩy lùi.
Cả lớp im bặt. Thầy Lâm Cường trầm giọng: “Thật… không thể giải thích. Năng lực của cậu không dựa trên cảm xúc mà đến từ bản thể nội tại. Đây là điều chưa từng xuất hiện.”
Nhậm Thanh tiến đến gần Lục Dạ, ánh mắt pha lẫn thán phục và lo lắng. “Cậu… thực sự mạnh. Nhưng liệu cậu có thể kiểm soát nó không?”
Lục Dạ vẫn im lặng. “Tôi sẽ thử,” cậu đáp, giọng trầm và lạnh lùng.
Tiếp theo, lớp học được giao bài tập cá nhân: tạo ra một mê cung ánh sáng chỉ bằng ma thuật. Các học sinh lo lắng, cố gắng biến cảm xúc thành luồng năng lượng để điều khiển mê cung. Lục Dạ lại một lần nữa đứng yên, tập trung tuyệt đối.
Chỉ trong vài giây, mê cung hình thành hoàn hảo, không một lỗi, các luồng ánh sáng di chuyển mượt mà theo ý chí của cậu. Các học sinh khác phải ngước nhìn với sự kinh ngạc và nể phục.
Nhưng không phải ai cũng vui mừng. Trình Mộ rít lên: “Không thể! Không cảm xúc mà có thể tạo ra điều này… cậu là một đe dọa!” Cậu lao đến, cố dùng ma thuật phá hủy mê cung. Nhưng bất ngờ: mê cung của Lục Dạ phản chiếu lại năng lượng của Trình Mộ, khiến cậu học sinh kia bị đẩy ngược lại.
Một cuộc ẩu đả nho nhỏ xảy ra, nhưng Lục Dạ vẫn im lặng, không hề tỏ ra vui hay giận. Chỉ có Nhậm Thanh và một vài học sinh khác giúp ổn định tình hình. Lục Dạ nhận ra rằng sức mạnh của bản thân không chỉ tạo ra quyền lực, mà còn tạo ra sự cô lập.
Sau buổi học, Nhậm Thanh kéo Lục Dạ vào một góc: “Cậu… nên cẩn thận. Sẽ có người ganh ghét và muốn gây khó dễ cho cậu. Nhưng nếu cậu chịu hợp tác, tôi sẽ giúp cậu.”
Lục Dạ nhìn cô, ánh mắt vẫn trống rỗng. “Cám ơn,” cậu nói, giọng trầm.
Tối hôm đó, Lục Dạ nằm trong phòng ký túc xá, nghĩ về buổi học đầu tiên. Cậu cảm nhận được một luồng năng lượng mới đang dần thức tỉnh bên trong, mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào trước đây. Nó không đến từ cảm xúc, mà từ sự tập trung tuyệt đối và lý trí tinh anh.
Nhưng sự xuất hiện của cậu cũng không qua mắt kẻ thù. Một bóng người lặng lẽ đứng trên mái nhà gần học viện, đôi mắt lóe sáng màu đỏ rực:
"Ma Thuật Không Tim… cuối cùng ngươi cũng xuất hiện. Thế giới này… sẽ phải trả giá vì sự xuất hiện của ngươi."
Lục Dạ vẫn chưa biết rằng cuộc sống tại Học viện Ánh – Bóng sẽ đầy thử thách: từ những học sinh ganh ghét, những trận đấu ma thuật khắc nghiệt, đến những âm mưu nguy hiểm đang ẩn sâu trong bóng tối. Và trong trái tim lạnh lùng của cậu, một điều chắc chắn: cậu sẽ không là một học sinh bình thường.
Ngày hôm sau, các học sinh được thông báo sẽ tham gia cuộc thi thử thách ma thuật cấp học viện, nơi sức mạnh, trí tuệ và kỹ năng chiến đấu được kiểm tra. Lục Dạ, với khả năng đặc biệt của mình, sẽ lần đầu tiên đối mặt với thách thức thực sự, nơi không chỉ sức mạnh mà cả chiến thuật và sự hiểu biết về ma thuật sẽ được đặt lên bàn cân.
Trước khi kết thúc ngày thứ ba, Lục Dạ đứng trên ban công phòng ký túc xá, nhìn ánh trăng rọi xuống sân tập. Trong lòng cậu, vẫn là sự yên lặng tuyệt đối. Nhưng cậu cảm nhận được sự thay đổi đang dần hình thành trong bản thân, một sức mạnh tiềm ẩn mà cậu chưa từng biết.
Đêm ấy, gió thổi qua sân tập, mang theo một âm thanh vô hình, như lời thì thầm:
"Ngươi đã xuất hiện. Thế giới ma thuật… sẽ thay đổi."
Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối yên bình khác. Nhưng với học viện và thế giới xung quanh, sự xuất hiện của cậu sẽ là một cơn bão không ai có thể lường trước.